"Đây chính là duyên phận!" Tổ An cười ha hả, thấy hai đầu lông mày của thiếu nữ có chút buồn bực, lập tức dời đề tài: "Không đúng, đã như vậy vì sao con Hồng Nhãn Cuồng Tê vừa rồi lại tập kích cô?"
"Bởi vì nó đần!" Kỷ Tiểu Hi giải thích: "Khứu giác của Hồng Nhãn Cuồng Tê rất kém, cho nên không ngửi thấy mùi phân của Long, tự nhiên là không sợ, lại thêm nó thù rất dai, vào thời điểm ta đi ngang qua lãnh địa của nó không cẩn thận khiêu khích nó, không ngờ được nó lại không từ bỏ ý định đuổi đến nơi đây."
"Thì ra là thế!" Tổ An giật mình, nghĩ đến hình thể của con Hồng Nhãn Cuồng Tê kia, hắn bỗng nhiên có một cái chủ ý.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về hướng thượng du, cũng không lâu lắm liền trở lại địa phương Tổ An ở dưới nước ban đầu, quần áo của vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
"Tiểu Hi, cô có thể xoay người sang chỗ khác hay không!" Tổ An thực ra không ngại bị nhìn thấy, chỉ sợ bị thiếu nữ cho rằng mình là lưu manh.
Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt ừm một tiếng trực tiếp bước tới sau gốc đại thụ bên cạnh, Tổ An nhanh chóng lên bờ cầm quần áo mặc vào, kiểm tra một chút Cẩu Bảo vẫn còn, hơn nữa bạc vụn vơ vét từ trong túi quần của Mai Hoa Thập Nhị trước đó cũng vẫn còn, không khỏi buông lỏng một hơi.
"Ta đã thay xong." Tổ An hô một tiếng.
Kỷ Tiểu Hi nghe vậy mới đi ra khỏi gốc đại thụ, đợi thấy rõ bộ dáng của hắn, không khỏi có chút sững sờ.
Tổ An vô thức sờ sờ mặt: "Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?"
"Không có..." Kỷ Tiểu Hi vội vàng dời ánh mắt: "Không ngờ được ngươi đẹp trai như vậy."
Vừa rồi đối phương ở trong nước, nàng căn bản không tiện nhìn nhiều, cho tới bây giờ mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương.
"Đúng thế, ở quê hương của ta, mọi người đều gọi ta là Ngô Ngạn Tổ."
Được mỹ thiếu nữ khen ngợi, Tổ An vui vẻ, nghĩ đến trước đó Thành Thủ Bình nói Đại tiểu thư Sở gia chọn hắn làm rể, chủ yếu cũng là bởi vì hắn đẹp trai, lúc đó còn tưởng rằng y là đang vuốt mông ngựa, hiện tại xem ra nhan sắc của chính mình ở cái thế giới này cũng là đồng tiền mạnh.
"Ngô Ngạn Tổ là ai?" Một đôi mắt to của Kỷ Tiểu Hi đều là nghi hoặc.
"Cũng là một anh chàng đẹp trai được mọi người công nhận." Tổ An cũng không nhịn được rơi vào ký ức, cái thế giới này tốt thì tốt, nhưng không có điện thoại không có mạng, thực sự có chút nhàm chán.
"Ấy!" Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, bỗng nhiên nói: "Ngươi không phải là người tốt."
"y? Vì sao?" Tổ An trợn tròn mắt, đối phương mặc dù có chút ngây thơ, nhưng vể mặt thực lực cá nhân khẳng định là vượt qua chính mình, nếu thật sự chọc giận nàng đúng là có chút phiền phức.
"Ngươi vừa mới nói là bởi vì Cương Liệt Sài đuổi ngươi, ngươi trong lúc bối rối mới rơi vào trong nước, nhưng ta vừa mới xem xét một chút, chung quanh nơi này cũng không có dấu chân của Cương Liệt Sài, hơn nữa quần áo của ngươi chỉnh chỉnh tề tề bày ở bên bờ, hiển nhiên vào thời điểm ngươi xuống nước vô cùng thong dong, tuyệt đối không có khả năng giống như ngươi nói." Kỷ Tiểu Hi chỉ vào dấu vết trên mặt đất nói, nàng chỉ là hồn nhiên một chút, nhưng cũng không có nghĩa là ngốc.
Tổ An cười ngượng ngùng hai tiếng, nhưng ở trong khoảng thời gian tiếp xúc này hắn đã đại khái mò ra tính tình của đối phương, rất nhanh liền có chủ ý: "Ta cũng không phải là cố ý muốn lừa cô, chủ yếu là ở trong loại tình huống lúc đó ta lo lắng cô sẽ hiểu lầm, cho nên mới biên ra một cái lý do, nhưng ta là thực sự bị choáng mới trôi đến nơi đó, điểm ấy ta không có lừa cô."
"Thật sao?" Kỷ Tiểu Hi có chút nghi ngờ dò xét hắn trên dưới một phen: "Nhưng ta thấy tình trạng cơ thể của ngươi rất là tốt, không giống bộ dáng có bệnh, ngươi đưa tay ra đi."
"Làm gì?" Tổ An hơi nghi hoặc một chút, nhưng khí chất của đối phương khiến cho người ta rất khó sinh lòng cự tuyệt, vô thức đưa tay ra.
Ba ngón tay lạnh ngắt kề vào mạch đập của hắn, Kỷ Tiểu Hi trong nháy mắt đó dường như đổi thành một người khác, tiểu cô nương yếu đuối trước đó biến thành lẫm liệt không thể xâm phạm trong nháy mắt.
Cho dù là dạng miệng tiện như Tổ An, lúc này cũng không nói gì sợ quấy rầy nàng.
"Hoá ra âm mạch chi hải của ngươi có chút vấn đề!" Một lúc lâu sau Kỷ Tiểu Hi mới thu hồi ngón tay, trong ánh mắt nhìn về phía hắn thiếu vài tia đề phòng, nhiều thêm mấy phần đồng tình: "Đáng tiếc ta học nghệ không tinh, không biết nên trị liệu như thế nào, nhưng ngươi không cần lo lắng, cha ta hẳn là sẽ trị được."
Thấy nàng dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía dưới eo mình, Tổ An sắp khóc, không có người nam nhân nào nguyện ý để nữ nhân biết mình mềm yếu, vốn còn muốn đùa giỡn nha đầu đáng yêu này một chút, đến, hiện tại nội tình đều bị người ta xem thấu, thật sự là mất mặt ném về tận nhà.
Tổ An hối tiếc không thôi, sớm biết như vậy liền không đưa tay cho nàng, nhưng ai cũng không ngờ được tiểu nha đầu này lại còn là một tiểu thần y.
Chờ một chút, nàng họ Kỷ, lại tinh thông y thuật, sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Hắn hỏi dò: "Xin hỏi lệnh tôn là?"
Kỷ Tiểu Hi ngòn ngọt cười: "Cha ta là Kỷ Đăng Đồ, có chút danh tiếng tại Minh Nguyệt Thành, có lẽ ngươi đã nghe qua."
Nếu như trước đó nàng còn có chút đề phòng, nhưng sau khi biết bệnh tình của đối phương, nàng liền triệt để yên lòng, tin tưởng đối phương vừa rồi nhìn nàng tắm chỉ là vô tình.
"Há, Kỷ thần y sao, đã nghe qua nghe qua." Tổ An suy nghĩ một chút, vẫn không có nói cho nàng biết chính mình lần này ra khỏi thành cũng là bởi vì nhiệm vụ của Kỷ thần y.