Tổ An nhìn chằm chằm vào nắm tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
"Đích thân đánh dạng gà yếu như ngươi thực sự không có cảm giác thành tựu." Sở Hoàn Chiêu huýt sáo đối với bên ngoài: "Liếm Cẩu, vào đây!"
Tổ An: "? ? ?"
Cô nương nhỏ như vậy cũng đều có Liếm Cẩu? Nam nhân trên thế giới này không sợ bị đi tù sao?
Liếm Cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ bu bám theo.
Uông!
Đợi đến khi nơi xa truyền đến một tiếng chó sủa, Tổ An mới biết chính mình nghĩ sai, hoá ra nàng hô là chó chân chính, nhưng trình độ đặt tên này, chậc chậc chậc, xem ra là di truyền của nhà các nàng.
Có điều nụ cười của hắn biến mất rất nhanh, bởi vì một sinh vật có kích thước như một con báo chạy đến và đang nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt xanh lục đang chớp.
Mặc dù ngoại hình của nó trông giống như một con chó, nhưng loại hình thể này cũng quá lớn rồi?
"Liếm Cẩu ngoan!" Sở Hoàn Chiêu ngồi xổm trìu mến sờ sờ đầu của con quái thú kia, quái thú kia không ngừng vẫy đuôi, hiển nhiên rất thích thú.
Nhìn sinh vật to lớn trước mặt, Tổ An không nhịn được nuốt nước miếng: "Ngươi gọi thứ này là chó?"
Để ý thấy trên khóe miệng nó vẫn còn vết máu, hiện tại hắn mới hiểu được vừa rồi bên ngoài vì sao truyền đến âm thanh nhai nuốt.
"Hừ, hiện tại mới biết sợ sao?" Sở Hoàn Chiêu giễu cợt chỉ vào hắn: "Liếm Cẩu, cắn hắn! Cắn mạnh vào cho ta!"
Con chó lớn kia nhận được mệnh lệnh, sưu một tiếng liền xông về phía Tổ An, phối hợp xe nhẹ đường quen đến như thế, hiển nhiên là ngày thường nó đã làm việc này không ít.
Nhìn cái miệng to như chậu máu kia, Tổ An bị doạ đến hồn rời khỏi xác, nếu như bị một con chó lớn như vậy cắn một phát, chỉ sợ là cánh tay cũng đều sẽ bị cắn đứt. Mấu chốt là hắn biết sự đáng sợ của bệnh chó dại, có trời mới biết trong miệng con chó này có virus gì, cái thế giới này lại không có vắc xin phòng bệnh chó dại, cho dù chỉ bị cắn một phát cũng không thể chữa khỏi.
Huống chi nó vừa ăn thịt chuột sống, nói không chừng còn có bệnh dịch hạch!
Thân thể của Tổ An phản ứng nhanh hơn não, vội vàng nhảy sang một bên, cái ghế bên giường bị con chó kia bổ nhào vào, nhất thời bể tan tành.
Mẹ kiếp!
Tổ An không cho rằng thân thể của mình rắn chắc bằng cái ghế kia, liền liều mạng chạy, vốn định chạy tới bên người Sở Hoàn Chiêu mượn nhờ thân thể nàng tránh né một chút, dù sao nàng cũng đã nói không đích thân ra tay, ai biết đối phương đã sớm chạy ra ngoài phòng, thông qua cửa sổ có chút hả hê nhìn dáng vẻ chật vật của hắn.
Mấu chốt là nàng còn đóng cửa lại!
Trong lòng Tổ An vừa ân cần thăm hỏi mẫu thân và tỷ muội của nàng mấy lần, vừa chạy quanh cái bàn, so tốc độ đơn thuần hắn khẳng định là không sánh bằng con chó lớn kia, chỉ có thể chạy vòng quanh không ngừng cải biến phương hướng để tránh né.
Hình thể của con chó kia quá lớn, không có cách nào chui qua từ dưới đáy bàn, lúc này mới cho hắn cơ hội thở dốc.
Nhưng cỗ thân thể này vốn đã suy yếu, trước đó còn bị sét đánh, vừa rồi lại bị đánh một quyền, cũng không lâu lắm Tổ An liền cảm thấy phổi cũng đều muốn nổ tung, cảm thấy lạnh gáy nhiều lần, mơ hồ có thể ngửi được hơi thở tanh hôi trong miệng của con chó to sau lưng, hoàn toàn đang chèo chống bằng ý chí.
Kỳ thực hắn có thể chạy lâu như vậy đã là nằm ngoài ý muốn, hẳn là công lao của《 Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh 》hắn tu luyện trước đó, hơi tăng cường thể chất một chút, mà dù sao cũng vừa mới tu luyện, không có cách nào trợ giúp hắn đối phó với mãnh thú to lớn như vậy.
"Chó ngốc! Làm sao cứ đuổi theo ở phía sau, ngươi không biết nhảy qua cái bàn sao?" Thiếu nữ ở bên ngoài cửa sổ dậm chân nói, giọng nói trong trẻo ngọt ngào lúc này giống như một con quỷ.
Con chó to kia dường như nghe hiểu ý tứ bên trong lời nói của chủ nhân, sủa một tiếng, trực tiếp nhảy lên, từ trên bàn bổ nhào về phía Tổ An.
Tổ An vội vàng ngã ra sau, nhấc cái bàn lên chặn trước người, nhưng đầu của con chó to kia thoáng cái liền húc vỡ mặt bàn, há miệng cắn về phía hắn.
May mắn thay, thân thể của nó bị kẹt ở phía sau bàn, Tổ An dựa lưng trên mặt đất, hai tay chống chặt vào bàn, hai chân liều mạng đạp vào bụng con chó, việc này có quan hệ đến sống chết, hắn bộc phát ra khí lực bú sữa, nhưng lực lượng song phương chênh lệch quá xa, đầu con chó to kia vẫn cách hắn càng ngày càng gần.
Mùi tanh xông vào mũi, nước trong miệng chó to cũng đều nhỏ giọt trên mặt hắn, hai cái chân trước càng không ngừng cào, mặt bàn giống như giấy vậy, rất nhanh liền bị cào đến khắp nơi là lỗ thủng.
Nhìn hàm răng và móng vuốt giống như dao găm của chó to, trong lòng Tổ An rét lạnh một mảnh: "Ta sắp bị chó giết chết, quả thực là sỉ nhục của giới xuyên việt."
Chờ một chút, dao găm?
Tổ An linh cơ khẽ động, bỗng nhiên nghĩ đến Dao Găm Có Độc rút được trước đó.
Ý niệm vội vàng ấn phím B, triệu hoán dao găm trong hòm vật phẩm đi ra, vừa cầm vào tay, cái bàn lung lay sắp đổ kia rốt cục không chịu nổi triệt để bể ra, chó to cắn tới, vừa vặn ngoạm vào phía trên dao găm.
Đã được gọi là Liếm Cẩu, hiển nhiên ngày bình thường nó thích liếm đồ vật nhất, đầu lưỡi của chó to vô thức liếm một chút, kết quả đầu lưỡi bị dao găm sắc bén cắt ra một cái lỗ nhỏ, sau đó một loại phù văn màu đen cổ quái tối nghĩa bao phủ toàn thân nó trong nháy mắt, thân hình nó dừng lại, liền ngã xuống thẳng tắp, không còn nửa phần khí tức.
Code giảm giá 10%: 75905829
Đẩy KP cho truyện theo tỉ lệ sau để nhận code giảm giá:
20KP nhận ngay Code 15%
✨ 40KP nhận ngay Code 20%,
60KP nhận ngay Code 25%
✨ 100KP nhận ngay Code 40%
Đặc biệt 200KP nhận Code 50%