"Ngày này sẽ được ghi nhớ trong lịch sử của học viện Minh Nguyệt, không, toàn bộ lịch sử quốc gia đều sẽ nhớ kỹ một ngày này, ta, Hồng Tinh Ứng, quật khởi từ bên trong hàn vi, không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, tất cả mọi người sẽ thành bàn đạp của ta, tất cả mọi người đều là đang làm nền cho ta, tất cả mọi người sẽ chứng kiến một khắc mang tính lịch sử này, giờ khắc này ta đã chờ thật lâu!"
Trong nội tâm của Hồng Tinh Ứng dậy sóng ầm ầm.
"Người kế tiếp, Hồng Tinh Ứng!"
Nghe được tiếng kêu gọi của nhân viên công tác học viện, Hồng Tinh Ứng quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Tổ An: "Ngươi hãy nhìn cho thật kỹ, nhìn chênh lệch giữa ngươi và ta, ngươi không có một chút xứng với Sở tiểu thư, chỉ có ta, mới có thể mang đến hạnh phúc cho Sở tiểu thư!"
"Báo cáo lão sư, nơi này có kẻ yêu thích vợ người khác, mỗi ngày nhớ thương vợ của người ta, các ngươi không sợ tuyển gã vào sẽ tai họa nữ đồng học, nữ lão sư trong trường học sao?" Tổ An giơ tay lên trực tiếp cáo trạng với nhân viên công tác.
Điểm thịnh nộ đến từ Hồng Tinh Ứng + 156!
Hồng Tinh Ứng không ngờ được hắn căn bản không tiếp chiêu, hơn nữa còn vô sỉ như vậy cáo trạng với lão sư, mặc kệ ở nơi nào, đâm thọc cũng đều không phải là hành vi quân tử, hắn liền không có một chút cảm giác xấu hổ sao?
Gã đang muốn phát tác, nhân viên công tác học viện đã ngẩng đầu, không khỏi bất thiện nhìn gã: "Vị bạn học này, trường học của chúng ta mặc dù chú trọng tu hành, nhưng tương tự cũng chú trọng đức hạnh, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt."
Hồng Tinh Ứng vội vàng khom người hành lễ: "Lão sư dạy rất đúng, ta biết rồi."
Gã hiểu được ấn tượng của chính mình ở trong lòng đối phương đã thấp tới cực điểm, nhưng không có quan hệ, gã sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đối phương cải biến cái nhìn.
Thấy gã không có giải thích lung tung, thái độ tốt đẹp, nhân viên công tác học viện âm thầm gật đầu: "Tới khảo nghiệm đi."
Hồng Tinh Ứng hít vào một ngụm khí lạnh, đi tới nhỏ máu tươi nhỏ ở phía trên quả cầu pha lê, chỉ thấy quả cầu pha lê bỗng nhiên phóng xuất ra một lượng lớn ánh sáng trắng, nếu như ánh sáng của Mã Chúc trước đó giống đèn chân không, như vậy ánh sáng bây giờ này thì giống như trăng sáng trên trời.
"Đây...đây là tư chất cấp Giáp!"
"Trời ạ, học viện chúng ta có tổng cộng bao nhiêu cấp Giáp?"
"Không nói học viện chúng ta, cho dù là cả nước, tư chất cấp Giáp cũng rất trân quý có tốt hay không."
...
Người chung quanh nhao nhao kinh hô, nhân viên công tác khảo nghiệm kia cũng thay đổi lãnh đạm đối với gã trước đó, đầy mặt tươi cười hỏi thăm gã tin tức tương quan, trên đời này chính là hiện thực như vậy, thực lực của ngươi đầy đủ cao, một số tỳ vết nhỏ ở phía trên đạo đức, căn bản không được tính là gì.
Huống chi vừa rồi cũng chỉ là lời nói của một bên, chân tướng sự thật đến cùng như thế nào ai cũng không biết.
Hồng Tinh Ứng đắc chí vừa lòng đi xuống đài, hưởng thụ ánh mắt chấn kinh cực kỳ hâm mộ chung quanh, gã có một loại cảm giác sảng khoái ăn dưa hấu lạnh bên trong tiết trời đầu hạ, đồng thời âm thầm hối hận, sớm biết như vậy, trước đây ít năm làm gì phải vùi ở Sở gia làm trâu làm ngựa, ta làm được cho dù tốt Sở tiểu thư cũng chỉ là coi ta là hạ nhân, nếu như vào học viện sớm mấy năm, chính mình bây giờ chỉ sợ đã có tư cách bình khởi bình tọa cùng với Sở tiểu thư.
Nghĩ tới đây gã càng trở nên oán hận cái tên gia hỏa chiếm tiện nghi kia, đi thẳng tới trước mặt Tổ An, lộ ra thần sắc hờ hững nói: "Hiện tại ngươi biết đã chênh lệch giữa hai ta chưa?"
Điểm thịnh nộ đến từ Hồng Tinh Ứng + 66!
Tổ An có chút không hiểu, theo lý thuyết gã bây giờ không phải là cần phải đắc chí vừa lòng sao, làm sao còn sẽ cống hiến điểm thịnh nộ? Tên gia hỏa này không phải là kinh nguyệt không đều đó chứ?
"Người kế tiếp, Tổ An!"
Nghe nhân viên công tác kêu gọi, Tổ An cũng đi qua, lão sư đẩy quả cầu pha lê đến trước mặt hắn, thần sắc có chút lãnh đạm nói: "Nam nhân vẫn phải dùng thực lực của chính mình đánh bại đối thủ, chỉ biết đâm thọc là không có tiền đồ gì."
"Lợi hại nhất học viện các ngươi là ai?" Tổ An cười hì hì hỏi.
Nhân viên công tác sững sờ, vô thức đáp: "Đương nhiên là hiệu trưởng."
Tổ An lập tức lại hỏi: "Vậy nếu như hiệu trưởng vô duyên vô cớ tát ngươi hai bạt tai, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Ta..." Nhân viên công tác cứng họng: "Hiệu trưởng là nhân vật bậc nào, nàng sẽ không làm ra loại chuyện này, nếu quả thật có, cũng nhất định có đạo lý của nàng."
Tổ An bĩu môi: "Nếu như ta là ngươi mà nói, nhất định sẽ báo cáo với cấp trên của nàng, ngươi ngay cả báo cáo cũng không dám, còn có tiền đồ gì?"
Điểm thịnh nộ đến từ Nghê Điển + 233!
"Đừng xúc động đừng xúc động!" Một vị lão sư bên cạnh nín cười, kéo đồng bạn sang một bên, nói đối với Tổ An: "Khụ khụ, chớ nói nhảm nhiều như vậy, nhanh khảo nghiệm!"
Lúc này Tổ An mới nhỏ giọt máu lên phía trên quả cầu pha lê, tiếp xúc gần, nhận thấy phía trên quả cầu pha lê có một ít đường nét tỉ mỉ không thể tra, hẳn là khắc trận pháp gì đó.
"Tên gia hỏa này có thể có tư chất gì?" Hồng Tinh Ứng âm thầm cười lạnh, nhưng là không nhịn được rướn cổ lên trông qua.
"Mẹ nó, mù mắt!"
Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, người chung quanh nhao nhao che ánh mắt của chính mình.
Quả cầu pha lê lúc này dường như biến thành một vầng mặt trời, phát ra ánh sáng lấp loé chướng mắt không gì sánh được, hơn nữa mắt trần có thể thấy cường độ ánh sáng còn đang tăng lên.
Sau đó phanh một tiếng, quả cầu pha lê vỡ tan, ánh sáng chói lòa mới biến mất, chỉ còn lại vết đen trên bàn vẫn còn bốc khói.