"Nàng cân nhắc vì chúng ta như vậy, người làm mẹ như ta sao có thể không suy tính thay nàng một chút, tốt xấu nói cũng phải bồi dưỡng Tổ An giống như người bình thường một chút, đây cũng là vì sao mỗi lần ta đều nghiêm khắc đối với hắn như vậy."
Sở Trung Thiên giật mình: "Hoá ra phu nhân nghiêm khắc đối với hắn là có tầng nhân tố này."
"Đương nhiên!" Tần Vãn Như trợn mắt trừng một cái: "Nếu không ta bắt hắn chép gia huấn làm gì? Gia huấn của Sở gia chúng ta là ai cũng đều có thể chép sao? Đó là để cho hắn biết, ta đã coi hắn là người Sở gia, để hắn về sau hối cải làm người mới, hăng hái nỗ lực."
"Nhưng nghe nói ngươi để Thành Thủ Bình cũng chép cùng với hắn, chẳng lẽ cũng coi y là người trong nhà sao?" Sở Trung Thiên hỏi.
"Phi, ta chính là nhìn y không thuận mắt, thuận tiện bắt y chép cùng!" Tần Vãn Như nghĩ đến sự tình lúc trước Thành Thủ Bình nở nụ cười nịnh nọt dẫn một đống nữ tử yêu diễm tới trước mặt nàng, để nàng giúp Sở Trung Thiên chọn tiểu thiếp liền không nén được lửa giận: "Mặt khác, 100 lần thật sự là quá nhiều, không có người giúp đỡ, Tổ An thức cả đêm cũng đều chép không xong."
"Không ngờ được phu nhân lại quan tâm như thế!" Sở Trung Thiên cười ha ha một tiếng, nhưng do dự một hồi, vẫn không nhịn được nói: "Nhưng đứa bé Tổ An kia xưa nay có chút ngu dốt, lấy tư chất của hắn, chỉ sợ không thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ngươi."
Tần Vãn Như: "..."
Nàng cũng ý thức được chuyện này có khả năng rất lớn...không đúng, nhất định sẽ là vậy, bằng không cái tên gia hỏa kia cũng sẽ không trở thành kẻ bất lực nổi danh trong thành.
"Có muốn không, ta đi đề điểm cho hắn một chút?" Sở Trung Thiên thử thăm dò nói.
Tần Vãn Như ra vẻ do dự mới ừm một tiếng: "Ngươi thuận tiện mang một chút điểm tâm đi qua, để tránh lộ ra quá mức bất ngờ."
"Được!" Sở Trung Thiên cười, thế nhân đều nói y cưới một người đàn bà chua ngoa, khinh bỉ y sợ vợ, duy chỉ có chính y rõ ràng, thê tử là điển hình của nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, không biết tốt so với những nữ tử yêu diễm bên ngoài kia bao nhiêu.
Y sai người hầu mang theo một đĩa bánh ngọt, sau đó một đường đi vào tĩnh thất, ở ngoài cửa nhìn thấy bóng người múa bút thành văn phía trên cửa sổ, không khỏi vui mừng gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Chép mệt mỏi chưa, trước tiên nghỉ ngơi một chút, mẫu thân Sơ Nhan bảo ta mang cho ngươi chút điểm..." Sở Trung Thiên đẩy cửa đi vào, lời mới vừa nói một nửa, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ, bởi vì y ngạc nhiên phát hiện ra, trong tĩnh thất chỉ có một mình Thành Thủ Bình, mà tên gia hỏa Tổ An kia, căn bản không thấy tăm hơi.
Thành Thủ Bình thì kích động nhào tới, ôm lấy bắp đùi y, trên mặt nước mắt chảy ngang: "Lão gia quả nhiên không có quên ta, cũng không có uổng phí những năm kia ta cần cù chăm chỉ phục vụ ngài, vậy mà nửa đêm còn cố ý đưa đồ ăn cho ta, lão gia, ta quá cảm động."
Sở Trung Thiên cố nén xúc động dùng một chân đá văng y, đè ép tính tình hỏi: "Cô gia đâu?"
Dường như bị câu lên chuyện thương tâm, Thành Thủ Bình nhất thời khóc lên: "Cô gia nói muốn đi dạo một vòng, ném toàn bộ việc chép phạt cho ta, lão gia, tay ta cũng đã chép sắp gãy."
Ngược lại Tổ An cũng không có ở chỗ này, y không do dự liền bán hắn.
"Khốn kiếp, quả thực là buồn cười!" Ngay cả loại người hiền lành như Sở Trung Thiên cũng có chút giận, đặc biệt là nghĩ đến nỗi khổ tâm của phu nhân, kết quả tên gia hỏa này hoàn toàn làm thành lòng lang dạ thú, trong lòng càng khó chịu.
Quay người liền muốn đi tìm Tổ An tính toán, bỗng nhiên t nhướng mày, quay đầu nhìn Thành Thủ Bình còn ở bên người: "Ngươi đi theo làm gì?"
"Ta...ta dẫn ngài đi tìm cô gia." Thành Thủ Bình cũng đều có chút bội phục cơ trí của mình, ở trong lúc vội vã như thế liền tìm được một cái lý do hoàn mỹ, đã có thể không cần chép gia pháp, lại có thể thân cận một chút cùng với lão gia, quả thực là quá thiên tài.
Sở Trung Thiên hừ một tiếng: "Không cần, tự ta đi là được, ngươi cứ chép tiếp đi."
Năm đó cũng là tên gia hỏa này truyền đi sự tình mình bị thê tử nhéo lỗ tai, không phải vậy y cũng không đến mức bị người toàn thành chê cười bị vợ ăn hiếp, cho nên nhìn y cũng không nhịn được có chút tức giận.
Thành Thủ Bình trừng to mắt: "? ? ?"
Lão gia, ngài thật không sủng ái ta sao? Lão gia, ta đã làm gì sai? Lão gia...
May mắn lão gia để lại dĩa bánh, xem ra trong lòng lão gia vẫn quan tâm ta.
Tại một bên khác, Tổ An ở trong phòng đang chịu đựng đau xót, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức hiện lên trong đầu:
Điểm thịnh nộ đến từ Sở Trung Thiên + 283!
Ồ, cha vợ tiện nghi có chuyện gì vậy, ngay cả dạng người hiền lành như y cũng đều tức giận?
Còn đang nghi hoặc, một bóng người nổi giận đùng đùng xông tới: "Tiểu tử ngươi quả nhiên ở chỗ này!"
"Ra mắt cha vợ!" Tổ An lộ ra bộ dáng khó khăn muốn đứng lên từ trên giường: "Mong cha vợ thứ lỗi, ta có thương tích trong người, không có cách nào đứng lên hành lễ..."
Nghe được hai chữ "cha vợ", Sở Trung Thiên giật giật mí mắt, luôn cảm thấy hai chữ này nghe có chút lạ, có điều y lập tức chú ý tới một câu nói khác của đối phương, không khỏi giật mình: "Ngươi bị thương?"
"Vâng!" Tổ An không khỏi tội nghiệp nhìn y.
Sở Trung Thiên vội vàng kiểm tra hắn một phen: "Vậy mà bị thương nặng như vậy, làm sao mà bị thương?"
Tổ An nghĩ thầm thương thế trên người mình đã bị thuốc của Kỷ Đăng Đồ trị tốt hơn phân nửa, nếu không như lúc ban đầu không phải sẽ hù chết ngươi: "Ta cũng không biết, vừa rồi đi trên đường bỗng nhiên có một người áo đen nhảy ra đánh ta một trận, nếu không phải kinh động thị vệ trong phủ, ta chỉ sợ đã mất mạng."