"Nếu như không phải là học viện, chẳng lẽ là phía Sở gia an bài cho hắn một người hộ đạo?" Mai Hoa Thập Tam hỏi.
"Tên phế vật kia thì cần người hộ đạo làm gì." Mai Siêu Phong hừ một tiếng: "Nhưng Sở gia trái lại là có khả năng phái người âm thầm bảo hộ hắn, ta sẽ tranh thủ thời gian đến tìm vị đại nhân kia xác nhận một chút, trước lúc này chúng ta chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mạnh."
Mai Hoa Thập Tam cười hắc hắc lấy ra một tấm phiếu nợ: "Trước đó vốn cho rằng thứ này vô dụng, không ngờ được hôm nay lại có tác dụng lớn, ta đã ra tối hậu thư đối với hắn, nếu như ba ngày sau hắn còn không trả tiền, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể ngăn chúng ta chém đứt hai tay của hắn."
Mai Siêu Phong quét sạch sành sanh phiền muộn trong lòng: "Tiểu tử ngươi không hổ là do ta một tay bồi dưỡng ra, làm rất tốt! Gia phong Sở gia xưa nay nghiêm cẩn, nghiêm cấm con cháu trong nhà đánh bạc, đến thời điểm ta xem thử Sở Trung Thiên có thể vì tên con rể phế vật này mà tự đánh mặt mũi hay không."
Tổ An cũng không biết có người đang trăm phương ngàn kế đối phó với hắn, hắn một đường hỏi người, rốt cuộc cũng tìm được chỗ của Ngọc gia.
Nhìn một mảng lớn sơn trang trước mắt, khí thế quy mô của đại môn mặc dù có chút thua kém Sở gia, nhưng tổng thể yên tĩnh hơn hẳn.
"Giản Nhị gia có ở đó hay không?" Tổ An đi qua hỏi thăm người gác cổng.
Hắn đã nghe ngóng rõ ràng, nhà chồng của Ngọc Yên La - Vân Trung Quận Công họ Giản, trước đó vị tiểu thúc dẫn đội chạy đến sơn cốc kia tự nhiên cũng là họ Giản.
"Ngươi là ai?" Người gác cổng liếc mắt nhìn hắn.
Tổ An nhất thời có chút nhức cả trứng, đều nói trước cửa Tể Tướng đều là quan viên thất phẩm, những người này khó tiếp xúc như vậy?
Hắn đảo mắt, trực tiếp nhét một khối bạc vụn vào, dù sao cũng đều là vơ vét ở trên người của Mai Hoa Thập Nhị.
Người gác cổng nhìn thấy bạc sắc mặt nhất thời nhu hòa hơn rất nhiều, khuôn mặt nghiêm nghị trước đây cũng thêm một chút ý cười, lại gần nhỏ giọng nói: "Nhị gia đã ra ngoài, không ở trong phủ."
Tổ An buông lỏng một hơi, nội bộ của Ngọc gia này hiển nhiên cũng là mưa gió quỷ quyệt, vị Giản Nhị gia kia cùng với Ngọc Yên La có vẻ như không hợp nhau, chính mình trước đó cứu Ngọc Yên La, vạn nhất bị bại lộ chẳng phải là tự chuốc họa vào thân?
Cho nên chuyện thứ nhất cần làm chính là tìm hiểu tung tích của gã, sau khi biết được gã không ở nhà mới buông lỏng một hơi: "Ta muốn gặp phu nhân nhà các ngươi."
Người gác cổng nói: "Trên đời này có rất nhiều nam nhân muốn gặp phu nhân nhà chúng ta, một chút tiền này của ngươi chỉ sợ là không đủ."
Tổ An không có nói nhảm với đối phương, trực tiếp lấy ra ngọc bội mà Ngọc Yên La cho hắn kia: "Có nhận biết thứ này không? Ta là bằng hữu của phu nhân nhà các ngươi, ngươi đi thông báo, nàng khẳng định sẽ gặp ta."
Nhìn chữ "Ngọc" trên ngọc bội lớn chừng cái đấu, người gác cổng kia trừng to mắt: "Tiểu nhân có mắt như mù, không biết ngài xưng hô như thế nào?"
Tổ An không kiên nhẫn nói: "Ngươi quan tâm làm gì, đi vào thông báo là được." Hắn cũng không muốn lưu lại tin tức tránh bị vị Giản Nhị gia kia tra ra."
"Thật không may, phu nhân nhà chúng ta đến quận sát vách xử lý một chút sự tình kinh doanh." Người gác cổng cười khổ nói.
Tổ An sững sờ: "Khi nào nàng mới về?"
"Dù thế nào đi nữa thì cũng phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng." Người gác cổng suy nghĩ một chút nói.
"Lãng phí tiền của ta." Tổ An xoay người rời đi, trong lòng có chút phiền muộn, Ngọc Yên La vậy mà không có ở nơi này, như vậy nàng trước đó không phải là cố ý viết ngân phiếu khống cho ta?
Đi mấy bước lại cảm thấy không đúng, một lần nữa trở lại trước mặt người gác cổng kia, xoè tay nói: "Trả bạc cho ta!"
Người gác cổng đột nhiên lộ ra biểu lộ đớp cứt, có người thấp hèn như vậy sao, đã đưa bạc ra còn muốn đòi lại! Nếu là người khác thì y không thèm để ý, nhưng tên gia hỏa này rõ ràng là bằng hữu của phu nhân, y cũng không dám đắc tội.
Đành phải không tình nguyện trả bạc lại.
Điểm thịnh nộ đến từ người gác cổng + 66!
Tổ An nghĩ thầm điểm thịnh nộ tên gia hỏa này cung cấp chỉ có một chút như thế, khó trách ngay cả tên chữ cũng không xứng có, hắn thế những là đã từng thu thập qua hơn 20 ngàn điểm thịnh nộ, bây giờ một chút điểm vụn vặt như này là thật sự có chút không quen.
Sau khi rời khỏi Ngọc gia, lại đi dạo nửa ngày ở trong thành Minh Nguyệt, làm quen một chút hoàn cảnh của tòa thành này. Hắn vừa đi vừa nhìn, dành hơn nửa ngày đi khắp các con đường và ngõ hẻm của Minh Nguyệt Thành, mặc dù không thể nói rằng hắny đã đến mọi ngóc ngách, nhưng bố cục đại khái của Minh Nguyệt Thành, còn có vị trí của một số địa danh quan trọng, hắn tối thiểu nhất cũng đã hiểu rõ, không còn hai mắt đen thui đối với Minh Nguyệt Thành giống trước đó.
Sắc trời dần dần tối, Tổ An đoán chừng thời gian không chênh lệch nhiều, liền trở lại Sở Phủ.
Hỏi thăm người hầu một chút, phát hiện ra Sở Sơ Nhan vẫn chưa trở về, hơn nữa nhìn bộ dáng những ngày này đều không ở trong nhà, hắn nhất thời có chút đau răng.
Vốn đang định tìm nàng mượn ít tiền ứng phó với phiền phức ở phía Mai Hoa Bang, dù sao thì trước đó vào thời điểm nàng cho mượn 300 lượng tại từ đường cũng rất thoải mái.
Về phần mượn tiền của nữ nhân thì có xấu hổ không? Không tồn tại, ăn bám liền phải tự giác của ăn bám, hắn đã bởi vì cái thân phận ở rể này thu được nhiều khinh thường và kỳ thị như vậy, hưởng thụ một chút quyền lợi nên có thì lại thế nào?