"Xuyên qua cái gì?" Khương La Phu nhíu mày đẹp, thực sự có chút không hiểu rõ, mặc dù nghe đồn con rể nhà họ Sở có chút vô dụng, nhưng chưa từng nghe nói hắn là kẻ ngu ngốc.
Tổ An sững sờ: "Ngươi không phải xuyên qua? Vậy bộ đồ công sở ở trên người ngươi là có chuyện gì vậy?"
"Nói cái gì lung ta lung tung!" Khương La Phu nghe hắn nói không đầu không đuôi, không nhịn được hừ một tiếng: "Đây là ta ngẫu nhiên lấy được từ trong một chỗ bí ảnh, cảm thấy thú vị liền tìm người phỏng chế lại, làm sao, ngươi đã từng nhìn thấy?"
"Ách, ta nằm thấy." Tổ An đương nhiên không dám bại lộ lai lịch của mình, đồng thời suy nghĩ trong lòng bí cảnh là địa phương nào, chỉ tiếc là đối phương rõ ràng không có dự định giải thích.
Cái thế giới này bởi vì chiến tranh cùng với dị tộc, thẩm mỹ quan của các chủng tộc khác biệt cũng dần dần bắt đầu dung hợp, không biết bắt đầu từ lúc nào, yếu tố ăn mặc hiện đại bắt đầu dần dần lưu hành, cho nên mặc dù cách ăn mặc của Khương La Phu bộ có chút tiên phong, nhưng cũng không phải là không thể khiến cho thế nhân tiếp nhận.
"Nằm mơ?" Khương La Phu nhíu mày, rơi vào trầm tư, như vậy ngược lại cũng không phải là không được, cái thế giới này có quá nhiều địa phương thần kỳ không có cách nào dùng lẽ thường giải thích.
Vào lúc này Tổ An bỗng nhiên ý thức được điều gì, tầm mắt dời xuống trong lúc lơ đãng, hai người ở loại tư thế này bây giờ, dường như khiến cho hắn nhìn thấy được đồ vật không nên thấy.
Ầm! Tổ An chỉ cảm thấy ở ngực truyền đến một cỗ đại lực, sau đó cả người liền bị đá bay.
Thanh âm lạnh lùng của Khương La Phu truyền đến: "Minh Nguyệt Công nhắc nhở ta chiếu cố ngươi, nhưng theo cái tính tình tìm đường chết này của ngươi, ở trong học viện chỉ sợ không thể sống quá hai ngày."
Tổ An bò dậy từ dưới đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng khiến cho hắn ngoài ý muốn là, hắn bị thương cũng không có nặng bao nhiêu, hiển nhiên là đối phương đã cố ý thủ hạ lưu tình: "Không có khoa trương như vậy chứ?"
Khương La Phu liếc hắn thật sâu một cái: "Thực lực của ngươi dường như không hề phế vật giống như bên trong truyền thuyết."
Tổ An biến sắc, lại còn nghe được đối phương nói thêm: "Không cần phải lo lắng, ngươi giấu tài cũng được, giả heo ăn thịt hổ cũng được, đều không có quan hệ gì với ta, ta và Minh Nguyệt Công còn chưa có thân quen đến mức cái gì cũng nói với y."
Tổ An chà chà vết máu trên khóe miệng: "Đa tạ hiệu trưởng."
Khương La Phu thản nhiên nói: "Thực lực của ngươi mặc dù có chút khiến cho ta cảm thấy ngoài dự liệu, nhưng ở trong học viện cũng không tính xuất chúng, hơn nữa trong trường học có không ít người gia thế không kém Sở gia, không cần thiết nghĩ đến việc gây chuyện thị phi."
Tổ An ưỡn ngực nói: "Ta là loại người gây chuyện thị phi kia sao?"
Khương La Phu trực tiếp cho lời nói của hắn là đánh rắm, tiếp tục nói: "Bên trong phạm vi trường học không cho phép tư đấu, nhưng nếu như song phương đều đồng ý, có thể quyết đấu, như thế mà nói nhà trường cũng không có cách nào thiên vị bất kỳ người nào, cho nên ngươi không nên tùy tiện đáp ứng lời quyết đấu của người khác."
"Đa tạ hiệu trưởng nhắc nhở." Tổ An có chút ngoài ý muốn, từ trong lời nói của đối phương có thể cảm giác được nàng có chút chiếu cố đối với mình, chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ Sở gia? Nhưng nàng vừa mới nói không quen cùng với Sở Trung Thiên, chẳng lẽ là...bị vẻ đẹp trai của ta mê ngược lại?
Khương La Phu cầm lấy một số tư liệu vừa được đưa tới lật xem, mày cau lại: "Tư chất của ngươi là cấp Đinh? Không có khả năng! Ồ, khi ngươi bắt đầu khảo nghiệm quả cầu pha lê liền nổ tung?"
Tổ An âm thầm hô hỏng bét, nhưng lúc đó có rất nhiều người đã chứng kiến sự việc này, nàng thân là hiệu trưởng hơi tra một chút liền không gạt được, đành phải ừm một tiếng thừa nhận: "Hẳn là quả cầu khảo nghiệm hỏng."
"Ngươi qua đây." Khương La Phu vạch vạch ngón tay đối với hắn.
Tổ An không hiểu ra sao đi đến trước người nàng, nghĩ thầm nữ nhân này sẽ không lại muốn đạp hắn một phát chứ.
"Vươn ngón tay ra." Khương La Phu ngồi ở trên ghế sa lon, ngữ khí không thể làm trái.
"Làm gì?" Tổ An vô thức đưa tay ra, sau đó hắn lập tức trợn cả mắt lên, bởi vì đối phương vậy mà trực tiếp ngồi thẳng, mở môi son, ngậm ngón tay của hắn.
Đây là tình huống gì, chẳng lẽ đường đường là đệ nhất cường giả học viện, mỹ nữ hiệu trưởng cao cao tại thượng lại bị bề ngoài ngọc thụ lâm phong của hắn làm cho choáng ngợp, nhất kiến chung tình thèm muốn thân thể hắn, quyết định sử dụng quyền thế và tu vi để chiếm đoạt hắn?
Nói đùa cái gì, Tổ An ta xương cốt cứng rắn, không bị tiền bạc cám dỗ, không bị sắc đẹp khuất phục...
Nhưng dạng cực phẩm như Khương La Phu, hay là vẫn nên đi theo? Chỉ cầu nàng vào thời điểm chà đạp ta động tác nhẹ một chút.
"A ~ " Một cơn đau nhói truyền đến, Tổ An hét thảm một tiếng.
"Một đại nam nhân, một chút đau đớn như vậy cũng không chịu được?" Khương La Phu dùng một tay đẩy hắn ra, bên trong ánh mắt tràn ngập ghét bỏ.
Tổ An phát hiện ngón tay bị cắn một cái lỗ nhỏ, máu không ngừng chảy ra, chỉ thấy Khương La Phu liếm liếm bờ môi, máu tươi dính trên đôi môi đỏ thắm của nàng, toát ra cảm giác dụ hoặc kỳ lạ.
"Ngươi là chó sao?" Tổ An cũng không lo được nhiều như vậy, thật sự là mong đợi và sự thật chênh lệch quá lớn.
Nghe hắn nói, Khương La Phu lần đầu tiên không có tức giận, thay vào đó là dùng ánh mắt phức tạp liếc hắn một cái: "Tư chất của ngươi lại là Siêu cấp bên trong truyền thuyết."
Trong lòng Tổ An giật mình, rốt cuộc cũng hiểu được đối phương vừa rồi nếm máu tươi của hắn là vì chuyện này.