Hắn thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía màn mưa tí tách ngoài đình, lúc này bên tai vang lên một làn điệu mà hắn chưa từng nghe qua, trong lòng nhất thời ngây ngẩn cả người, dường như nhìn thấy thác nước nước chảy ngược, nhìn thấy hạt bồ công anh bay đến từ xa, tụ lại như những chiếc ô, thấy mặt trời mọc đằng tây lặn đằng đông, thấy bóng dáng chộn rộn trong bếp bên khung cửa sổ lạnh lẽo mười năm trước...
"Ngươi khóc?"
Một giọng nói tao nhã vang lên bên tai, lúc này Tổ An mới phát hiện ra khuôn mặt của chính mình đã sớm ướt đẫm nước mắt, nữ tử đối diện kia đang tò mò đánh giá hắn.
"Có chút nhớ nhà." Tổ An lau nước mắt trên khuôn mặt, hắn luôn luôn không tim không phổi, trước đó trong đầu tràn ngập vượt hưng phấn và sợ hãi xuyên qua thế giới mới, cho tới bây giờ mới nghĩ đến phụ mẫu ở thế giới kia biết được tin mình chết, không biết sẽ thương tâm thành bộ dáng gì.
Nữ tử giật mình, hiển nhiên không ngờ tới hắn vậy mà nghe hiểu được chính mình đang thổi cái gì.
Tổ An nhận thấy nàng đang cầm một nhạc cụ giống ốc biển trong tay, không khỏi hỏi: "Vừa mới rồi ngươi dùng thứ này thổi sao?"
"Ừ!" Nữ tử gật gật đầu.
"Có thể cho ta mượn một chút không?" Tổ An hỏi.
"Ngươi cũng hiểu âm luật?" Nữ tử có chút ngoài ý muốn.
Tổ An tự giễu cười một tiếng: "Chỉ là kỹ năng không thể kiếm tiền lại không có tác dụng gì, ta chỉ hiểu sơ một chút."
Nữ tử kia không khỏi mỉm cười, ném nhạc cụ trong tay cho hắn, Tổ An tiếp vào trong tay, phát hiện ra nhạc cụ giống ốc biển này có hình dáng rất độc đáo, nhưng nhạc lý là giống nhau, hắn đang muốn đưa đến bên miệng thử xem loại nhạc cụ này có các loại âm điệu nào, lại để ý thấy phía trên còn lưu lại vết son mờ nhạt của nữ tử, không khỏi có chút chần chờ: "Có thể chứ?"
Nữ tử kia mỉm cười, khẽ gật đầu một cái.
Lúc này Tổ An đặt nó lên môi và thử, thăm dò quy luật phát âm, rất giống với Ocarina trong thế giới kiếp trước.
Bởi vì vừa rồi bị khơi dậy tâm tình nhớ nhà, hắn liền vô thức thổi một khúc 《 phong cảnh quê hương 》, trong cuộc sống đại học trước đây, hắn đã rất chăm chỉ học để tán gái, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng chơi ocarina bằng cả hai tay cho dù tốt, cũng không bằng người ta dùng một tay lái Ferrari.
Nhớ lại đủ chuyện ở kiếp trước, trong lúc nhất thời Tổ An không biết là Trang Tử Mộng Điệp, hay là Điệp Mộng Trang Tử.
Khúc sáo kết thúc, hai người trong đình nghĩ đến tâm sự của riêng mình, thật lâu không nói gì.
Thẳng đến khi nữ tử đối diện lau khóe mắt, Tổ An mới trở nên cân bằng hơn: "Ngươi cũng khóc."
Nữ tử kia khẽ thở dài nói: "Ta từ bên trong khúc này dường như nhìn thấy đồng ruộng, nhìn thấy trời chiều, còn chứng kiến tiễn biệt, khúc này của ngươi tên là gì?"
"《Phong cảnh quê hương》" Tổ An đáp: "Vậy khúc của ngươi thì sao?"
"《 Biển lặng 》" Nữ tử nhấc bầu rượu lên nhấp một ngụm rượu: "Ngươi có muốn uống hay không?"
Tổ An có chút chần chờ: "Ta không có ly."
Không biết vì sao, đối mặt với nữ nhân này, hắn rất khó sản sinh ra tà niệm gì, biến hắn trở nên có chút không giống bình thường.
Nữ tử trực tiếp ném bầu rượu cho hắn: "Ta cũng đều không ngại, ngươi ngại cái gì."
Thấy nàng thoải mái như thế, Tổ An ngược lại là cảm thấy mình có chút bảo thủ, trực tiếp ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, nhưng vừa uống vào, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác nóng bỏng bay thẳng vào cổ họng, cả người dường như đều muốn bốc cháy.
Hắn bị sặc đến mặt cũng đều có chút đỏ: "Đây là rượu gì, làm sao lại mạnh như vậy?"
Rượu này so với vodka hắn uống kiếp trước cũng đều muốn khoa trương hơn rất nhiều.
"Rượu này tên là 'Chiếu Thiên Thiêu', người bình thường xác thực sẽ rất khó chịu được. Thể chất của ta có chút đặc thù, cho nên thường xuyên uống rượu này làm ấm thân thể."
Nữ tử nhận lại bầu rượu, lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt, hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ.
"Ta tên là Tổ An, ngươi thì sao?" Tổ An vô thức hỏi.
Nữ tử mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Cuộc sống là như thế, biết nhiều khổ nhiều, không bằng không biết."
Tổ An không khỏi phiền muộn: "Nhưng ngươi đã biết tên của ta."
Nữ tử kia đáp: "Là chính ngươi muốn nói, ta cũng không yêu cầu ngươi nói cho ta biết."
"Luôn cảm thấy mình chịu thiệt lớn." Tổ An cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nữ tử không nhịn được bật cười: "Ngươi uống rượu của ta, làm sao cũng không tính là ăn thiệt thòi đi."
"Cũng đúng!" Tổ An nhận thấy mưa dần tạnh, đứng dậy nói: "Nếu như chúng ta có cơ hội gặp lại mà nói, lần sau ngươi có thể nói tên cho ta biết không?"
"Chỉ sợ là không có cơ hội gặp lại." Nữ tử kia lắc đầu, ánh mắt đột nhiên rơi xuống cặp sách sau lưng hắn, biểu lộ trở nên cực kỳ cổ quái: "Ngươi là học viên học viện Minh Nguyệt?"
Trong lòng Tổ An giật mình, phải biết rằng hắn là trốn ra từ bên trong, có chút cảnh giác nói: "Ngươi cũng đều không trả lời ta, ta tại sao phải trả lời ngươi."
Nữ tử kia chỉ chỉ vào cặp sách của hắn: "Cho dù ngươi không nói ta cũng biết, đây là cặp sách của học viện Minh Nguyệt, chỉ có học viên trong học viện mới có. Hiện tại hẳn là thời gian lên lớp, vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Tăng thêm nhà trẻ ta cũng đều đã học 20 năm, đời này cũng không muốn lại đi học." Tổ An rất tức giận khi nói về điều này.
"Nhà trẻ?" Trong mắt nữ tử lóe lên một tia mờ mịt, hiển nhiên không hiểu đó là vật gì, có điều nàng cũng lười hỏi đến cùng, trong lòng thầm than một tiếng, chính mình cũng giống như vậy, nào có lập trường nói hắn chứ.
"Cám ơn rượu của ngươi, ta có việc phải đi trước." Tổ An vẫn đang nghĩ đến việc đi tìm Ngọc Yên La, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến hạnh phúc cả đời.