"Ngươi muốn tìm chết ta cũng chẳng muốn quản ngươi, Sài Lang Cốc ở ngoài thành, tự mình đi tìm đi." Kỷ thần y trợn mắt trừng một cái, lại tiếp tục chợp mắt.
Tổ An gật gật đầu, liền quay người đi ra ngoài, lúc này người chung quanh liền nhao nhao khuyên hắn: "Tiểu tử đừng có đi, không có gì quan trọng hơn tính mạng."
Một người khác bên cạnh lập tức phản bác: "Ta trái lại là không tán đồng, là nam nhân, thứ đồ chơi kia xảy ra vấn đề, sống sót còn có ý nghĩa gì."
...
Tổ An cảm thấy nếu mình ở lại đây, đều có thể tự mình cống hiến điểm thịnh nộ cho bàn phím, nhanh chóng rời khỏi với khuôn mặt âm trầm, vừa rời đi không bao lâu, một bình sứ nhỏ liền rơi vào trong tay hắn.
Cái quái gì đây?
Vào lúc hắn đang ngây người, bên tai truyền tới một thanh âm: "Đây là thuốc chữa thương, nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng, Sài Lang Cốc rất nguy hiểm, lúc không thể làm được liền chạy nhanh một chút."
Hắn nghe ra đây là thanh âm của Kỷ thần y, quay đầu nhìn bên kia một chút, phát hiện ra y vẫn như cũ đang nằm trên ghế dưỡng thần, người khác dường như cũng không nghe thấy câu nói này, vẫn y nguyên vây quanh y cầu khẩn.
Trong lòng Tổ An không khỏi ấm áp, tên gia hỏa này hoá ra là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, quả nhiên không hổ là thầy thuốc nhân ái.
Hắn nào biết được Kỷ thần y lúc này đang âm thầm cười lạnh, tên tiểu tử ngươi vừa rồi lén lút nói xấu con gái của ta, cho ngươi một bình thuốc để lá gan của ngươi càng lớn, xâm nhập vào Sài Lang Cốc càng sâu hơn, đến thời điểm đó chết cũng không biết chết như thế nào.
Hoá ra hành động của Tổ An trong đám người vừa rồi cũng không có giấu diếm được tai mắt của y.
Tổ An nào biết được những thứ này, không do dự chút nào đi ra ngoài thành, trước đó là ngồi ở trên xe của Sở Sơ Nhan, suốt đường đi cũng chưa kịp nhìn kỹ, hiện nay rốt cục cũng có cơ hội dò xét cái thế giới hoàn toàn mới này.
Bố cục đường phố và kết cấu phòng ốc tương tự như các bộ phim truyền hình cổ trang, nhưng điểm khác biệt lớn nhất là quần áo của người dân.
Thời cổ đại chú ý đến quần áo che đậy thân thể, cơ bản không để lộ da thịt, nhưng thế giới này có vẻ hơi khác, trên đường đi hắn đã nhìn thấy rất nhiều cô gái có cặp đùi trắng nõn.
Cùng là váy nhưng nữ nhân trên thế giới này rất thích khoe dáng, nam nhân xung quanh cũng đã tập mãi thành thói quen.
Tổ An xuất thần trong phút chốc, như trở về phố đi bộ thành phố thời của mình, ngắm nhìn những mỹ nam, mỹ nữ đi bộ trên phố. Điểm khác nhau duy nhất là y phục ở cái thế giới này có mấy phần cổ xưa.
Ồ, tại sao trên đầu cô gái kia lại có thêm hai cái tai vậy? Cái gì đang lủng lẳng trên mông của nàng?
Thực sự khủng bố!
Tổ An hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này hắn mới nhớ tới bối cảnh thế giới hỏi được từ trong miệng của Thành Thủ Bình, ngàn năm trước mấy vị Đại Hoàng Đế chỉ huy nhân tộc đánh bại liên quân dị tộc, đuổi các tộc tới vùng đất nghèo nàn ở mép thế giới.
Sau hàng ngàn năm chinh phạt, các bên thế lực đều xen kẽ như răng lược, không ít dị tộc cũng ở lại quốc gia nhân tộc, nhân tộc cũng không có đuổi tận giết tuyệt, hai bên đều đạt đến trạng thái ngầm tồn tại nhất định.
Tổ An quan sát tỉ mỉ trên đường đi, xác suất nhìn thấy dị tộc ngang bằng với xác suất nhìn thấy một người nước ngoài trong thành phố ở kiếp trước, hiển nhiên nhân tộc có lợi thế tuyệt đối.
Tiếc là mình không có hứng thú với thú nữ, Miêu nữ, Hổ nữ gì đó sẽ rất khó lọt vào mắt hắn, nhưng hồ ly tinh thì thật ra không tệ.
Đầu óc của Tổ An lại bắt đầu yy loạn, không biết có Tinh Linh hay không, ta ưa thích Tinh Linh, Mỹ Nhân Ngư cũng được, chỉ là phía dưới Mỹ Nhân Ngư đến cùng là chân hay là đuôi?
À đúng rồi, không biết có Long tộc hay không, ta rất thích Long nữ, chỉ là Long lớn như vậy, ta có thể bị nghiền nát hay không?
...
Có điều hắn vừa nghĩ tới tình huống thân thể của chính mình, vẻ mặt hưng phấn của hắn đột nhiên sụp đổ: "Đứng dậy cũng đều không được, nghĩ những thứ này làm gì chứ?"
Bỗng nhiên đầu vai bị vỗ một cái, một thanh âm truyền đến từ bên người: "Tổ huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?"
Tổ An nhìn lại, chỉ gặp một vị nam tử áo đen cười hì hì đang nhìn chính mình, chỗ cằm có một nốt ruồi đen, theo nụ cười của gã, lông đen phía trên nốt ruồi cũng phát run từng trận, trên cổ có một hình xăm dữ tợn, giống như khắc hai chữ "Thập Nhị".
May mắn chủ cũ của cỗ thân thể này không phải là jẻ mù chữ, nếu không thì mình xuyên tới đây sẽ thật sự luống cuống.
Nhưng Tổ An vẫn có chút nhức cả trứng, bởi vì xem xét bộ dạng người trước mặt này cũng là nhân vật phản diện, ta con mẹ nó xui xẻo như vậy sao? Vừa đi ra ngoài liền xảy ra chuyện.
Người kia thấy hắn một mực không trả lời, trong con mắt tam giác lóe lên một tia hàn quang, có điều rất nhanh liền bị nụ cười che giấu: "Sao thế, không nhận ra ta sao, ta là Mai Hoa Thập Nhị, trước kia còn từng cùng uống rượu chơi xúc xắc."
Trên cái thế giới này còn thực sự có Mai Hoa Thập Nhị?
Tổ An không nhịn được hỏi: "Ngươi có phải hay không có một vị muội muội tên là Mai Hoa Thập Tam?"
"Muội muội?" Mai Hoa Thập Nhị sững sờ, cười ha ha nói: "Nếu như Thập Tam đệ nghe ngươi nói như vậy, sẽ không thể không đánh ngươi."
Thật sự có Mai Hoa Thập Tam?
Trong lòng Tổ An mơ hồ dấy lên một tia mong đợi: "Vậy ngươi có biết một người tên là Ngũ Lục Thất thợ cắt tóc hay không?"
"Ngũ Lục Thất? Thợ cắt tóc? Cái gì mà lung ta lung tung, nghe cũng đều chưa từng nghe qua." Mai Hoa Thập Nhị hỏi: "Sao thế, ngươi biết à?"
Tổ An lắc đầu: "Không biết."