"Đây...đây là tình huống gì?"
"Đây là cấp Giáp thượng đẳng?"
"Không có khả năng, tư chất cấp Giáp thượng đẳng cũng sẽ không khiến quả cầu pha lê nổ tung."
"Như vậy chẳng lẽ là Siêu cấp bên trong truyền thuyết?"
"Siêu cấp chỉ là truyền thuyết mà thôi, mấy trăm năm qua có ai từng thấy?"
...
Nơi xa, một bóng hình xinh đẹp đi ngang qua dừng bước lại, khóe môi khẽ nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt: "Người này ở rể Sở gia, còn thật sự có mấy phần ý tứ."
Lão sư trong học viện vẫn còn đang thảo luận kịch liệt, Tổ An đi xuống đài, đi tới bên người Hồng Tinh Ứng: "Hiện tại ngươi đã hiểu được chênh lệch giữa chúng ta chưa?"
Điểm thịnh nộ đến từ Hồng Tinh Ứng + 999!
Hồng Tinh Ứng tay chân rét lạnh, bên trong ánh mắt vừa mờ mịt vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, gã thực sự nghĩ không ra vì sao sự tình sẽ phát phát triển thành dạng này, rõ ràng là tràng cảnh gã gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, kết quả là lại thành chính mình làm nền cho tên gia hỏa mà mình một mực xem thường này, cái thế đạo này vì sao bất công đối với ta như thế!
Tổ An chắp tay đối với mọi người chung quanh nói: "Đa tạ các vị, đa tạ các vị."
Trên mặt đắc ý liền phảng phất như giang hồ bán nghệ vậy.
"Điểm thịnh nộ đến từ Vi Tác + 66!"
"Điểm thịnh nộ đến từ Mã Chúc + 66!"
"Điểm thịnh nộ đến từ..."
Nhìn qua thu nhập liên tiếp trong đầu, Tổ An đột nhiên cảm giác được có một đống lớn đồng học đáng yêu tùy thời cung cấp điểm thịnh nộ như thế, đến trường dường như cũng là chủ ý không tệ.
Đang lúc đắc chí vừa lòng, một thanh âm yếu ớt bỗng nhiên vang lên: "Cô gia, lần trước lão gia đo tư chất cho ngươi, ngươi không phải là cấp Đinh hạ đẳng sao?"
Tổ An nhìn lại, chỉ thấy Thành Thủ Bình mở to đôi mắt to vô tội nhìn chính mình, bên trong ánh mắt tràn ngập mê mang và vô tội.
Thứ đồ không có ánh mắt này...Tổ An một lần nữa cảm thán tên gia hỏa này có thể sống đến bây giờ quả thực là một kỳ tích!
Nghe lời nói của Thành Thủ Bình, Hồng Tinh Ứng giống như người chết chìm bắt được cây cỏ cứu mạng, cười ha ha nói: "Ta cũng nhớ được, trước đó hắn đã từng đo tư chất, thật sự là cấp Đinh hạ đẳng..."
Sau đó nói ràng thân phận còn có danh tiếng ngày bình thường của hắn.
"Hoá ra hắn là vị cô gia phế vật Sở gia kia?"
"Cái gì mà cô gia, gọi là người ở rể!"
"Nhân vật như Sở đại tiểu thư làm sao lại nhìn trúng hắn?"
"Có lẽ hắn có năng khiếu gì đó?"
...
Một nhóm thiếu niên lộ ra nụ cười thô bỉ ngươi hiểu ta cũng hiểu.
Nhóm nữ tử cũng nghị luận ầm ĩ:
"Người này trông khá đẹp trai, không có không chịu nổi như bên trong truyền thuyết."
"Nói nhảm, nếu không tại sao Sở Sơ Nhan lại nhìn trúng hắn?"
"Sở Sơ Nhan lại tài giỏi lợi hại hơn nữa thì có thể làm được cái gì, chỉ có thể gả cho một phế vật như vậy."
"Hì hì..."
Mấy vị lão sư khảo nghiệm hiển nhiên cũng đã nghe qua truyền thuyết về vị cô gia Sợ gia kia, vị lão sư tên là Nghê Điển kia cười lạnh: "Ta đã nói rồi, có vẻ như quả cầu đo tư chất đã bị hỏng, nếu trước đó Công Tước đại nhân đã đích thân đo tư chất như hắn, như vậy đương nhiên sẽ không có sam lầm, Tổ An, tư chất cấp Đinh hạ đẳng, đi lớp cấp Hoàng."
Trong học viện chia thành ba khối, mỗi một khối đều dựa theo tư chất phân thành bốn loại lớp học Thiên Địa Huyền Hoàng, người giống như Hồng Tinh Ứng khẳng định là lớp cấp Thiên, vị tư chất Ất trước đó cũng là lớp cấp Thiên, vị Vi Tác cấp Đinh trung đẳng trước đó kia, tự nhiên cũng giống như Tổ An bị phân phối đến lớp cấp Hoàng.
Một vị lão sư khác đang muốn nói gì đó, lỗ tai bỗng nhiên khẽ động, nhìn về phía bóng người xinh đẹp trong rừng nơi xa kia, âm thầm gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, việc này liền định ra như vậy.
Tổ An đang đau đầu tư chất của chính mình bại lộ sẽ không có cách nào tiếp tục cẩu thả, bây giờ thấy bọn họ kết luận như vậy, tự nhiên rất vui, cũng không tranh cãi gì.
"Quạ đen chung quy vẫn là quạ đen, bay lên đầu cành cũng không thể biến thành Phượng Hoàng." Hồng Tinh Ứng đi tới trước người hắn hừ một tiếng liền quay người rời đi, dường như nói nhiều thêm một câu với hắn liền sẽ kéo thấp phong cách của chính mình vậy.
Tổ An đang vui vẻ, cũng lười tính toán với gã, trực tiếp nói với Thành Thủ Bình: "Ta vào trường học, chính ngươi trở về đi."
"Cô gia, vừa mới ta có phải đã nói sai cái gì hay không?" Thành Thủ Bình có chút chột dạ hỏi thăm.
Tổ An cười vỗ vỗ đầu vai của y: "Không có không có, nói rất hợp ý ta."
Thành Thủ Bình lập tức vui vẻ ra mặt: "Cô gia ngươi thật tốt đối với ta."
Tổ An lập tức đẩy y ra: "Gớm quá, về sau không cho phép gay như thế."
Vào lúc này có nhân viên công tác tới dẫn bọn hắn vào trường học, trên đường đi, nhân viên công tác nhắc nhở: "Xung quanh trường học đều có pháp trận vận hành, mặc dù chủ yếu là vì phòng ngừa ngoại địch xâm lấn, nhưng các ngươi bình thường cũng không nên chạy loạn, tránh cho phát động trận pháp gặp phải nguy hiểm."
Tổ An âm thầm tắc lưỡi, may mắn hôm qua chính mình còn chưa tính chính thức đi vào phạm vi trường học, bằng không đã sớm phát động không biết bao nhiêu trận pháp, cũng không biết trận pháp ở cái thế giới này là như thế nào, chẳng lẽ giống như loại trận pháp Đông Tà Hoàng Dược Sư bố trí tại Đào Hoa Đảo kia.
"Nguy hiểm đến mức nào?" Tổ An hỏi dò.
"Về sau ngươi sẽ biết." Vị nhân viên công tác kia cười như không cười đáp, như thể đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Tiếp theo đi qua một mảnh đất trống lớn, trông hơi giống sân chơi ở trường học kiếp trước, nhưng càng làm cho người khác chú ý là một đám thiếu niên ngồi xổm thành một hàng ở trên mặt đất.