Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Hoa Thập Nhị chạy mấy bước lớn đuổi theo: "Đàm huynh, đi nhanh như vậy làm gì?"

Người kia thấy bị nhận ra, cũng không chạy nữa, mà là quay đầu, nắm chặt thanh đao trong tay: "Mai Hoa Thập Nhị, ngươi đến đây để bắt ta?"

Mai Hoa Thập Nhị giơ tay lên, ra hiệu chính mình cũng không có ác ý: "Đàm huynh ngươi hoài nghi người khác thì cũng thôi, làm sao lại hoài nghi ta? Năm đó sống mái với Thanh Long Bang, nếu không phải ngươi liều tánh mạng vác ta đi ra, hiện tại cỏ trên mộ phần của ta cũng đều đã mọc rất cao."

"Ngươi vẫn còn nhớ rõ những chuyện này." Nghe gã nói như vậy, thần sắc của vị Đàm huynh kia hoà hoãn lại.

"n cứu mạng há lại có thể quên? Ngươi và bang chủ chỉ là có chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được, tại sao phải chạy chứ." Mai Hoa Thập Nhị có chút thổn thức nói: "Huynh đệ chúng ta vốn cùng ăn thịt uống rượu tốt bao nhiêu, hiện tại ta uống rượu một mình cũng không có ai uống cùng."

Mắt của Đàm huynh đỏ hoe, trên tay nổi gân xanh: "Ngươi cũng đừng có thay họ Mai nói chuyện, mối hận đoạt vợ, không có nam nhân nào có thể chịu đựng, chỉ hận một đao kia của ta không thể giết gã."

"n oán ở giữa ngươi và bang chủ ta cũng không tiện nói gì, nhưng theo góc độ cá nhân của ta, xác thực rất đồng tình với ngươi." Mai Hoa Thập Nhị vỗ vỗ đầu vai của y an ủi: "Đại trượng phu sao phải lo lắng về việc không có vợ, dùng bản sự của ngươi vẫn có thể lập nghiệp ở nơi khác, không nên nản chí."

Đàm huynh tỏ vẻ cảm kích: "Nhiều ngày như vậy các huynh đệ trong bang đều truy sát ta, cũng chỉ có ngươi vẫn đối xử với ta như vậy."

"Đó là đương nhiên, chúng ta là giao tình sinh tử, làm sao có thể giống như những người khác." Mai Hoa Thập Nhị cười nói.

Đàm huynh cảm động nói: "Huynh đệ, ta có thể ủy thác ngươi một việc hay không?"

Mai Hoa Thập Nhị vỗ ngực nói: "Có chuyện gì ngươi cứ việc nói, chỉ cần không bắt ta phản giáo, ta sẽ tuyệt đối nghĩa bất dung từ!"

"Đương nhiên sẽ không làm cho huynh đệ khó xử!" Đàm huynh giải thích: "Là như thế này, bởi vì ta chạy trốn quá vội vàng, cái gì cũng không kịp mang, ta liếm máu trên đầu đao bao năm qua cũng tích lũy được 100 lượng bạc, từ bỏ như vậy cũng có chút đáng tiếc. Huynh đệ có thể đi vào trong thành giúp ta lấy ra hay không, đến thời điểm đó ta phân cho ngươi một nửa!"

"Đàm huynh ngươi thật quá khách khí, chỉ là việc tiện tay mà thôi, ta có thể lấy tiền xương máu của ngươi sao? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đi giúp ngươi lấy ra." Mai Hoa Thập Nhị khoát tay nói.

"Quả nhiên là huynh đệ tốt!" Đàm huynh vui mừng khôn xiết: "Yên tâm, sau khi chuyện thành công ta nhất định sẽ phân cho ngươi một nửa, ta giấu bạc ở viên gạch thứ chín hàng thứ sáu đằng sau bức tường sân sau nhà ta..."

"Ừm, ta nhớ rồi!" Mai Hoa Thập Nhị không ngừng gật đầu: "Nhưng bây giờ có một chuyện khó xử, ta cần phải đưa vị tiểu huynh đệ này đi một chuyến đến Sài Lang Cốc trước, ngươi cũng biết chuyện có chút không tiện lắm của ta kia."

Vị Đàm huynh kia nhìn Tổ An có chút sững sờ cách đó không xa, lập tức hiểu được, Sài Lang Cốc là nơi hủy thi diệt tích tốt nhất, thường thường dùng để giải quyết một số mục tiêu không tiện giết công khai, những năm này bọn hắn làm dạng sự tình này đã sớm xe nhẹ đường quen: "Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giải quyết hắn."

Mai Hoa Thập Nhị chắp tay một cái: "Như vậy liền đa tạ Đàm huynh!"

Tổ An ở một bên nhìn thấy vị Đàm huynh kia cầm đao đi về phía chính mình, không khỏi phiền muộn: Hai ngươi trình diễn huynh đệ tình thâm, làm sao cuối cùng lại là ta gặp nạn?

Hắn đang phân vân không biết có nên bại lộ tu vi hay không, bỗng nhiên trợn cả mắt lên, bởi vì Mai Hoa Thập Nhị giống như là một con báo, bỗng nhiên nhào tới từ phía sau, che miệng Đàm huynh, sau đó đao hung hăng vạch một cái ở trên cổ của đối phương.

Đàm huynh ôm chặt cổ liều mạng lui lại, không thể tin chỉ vào gã: "Ngươi...ngươi..."

Mai Hoa Thập Nhị lấy khăn tay lau vết máu trên đao: "Giết ngươi vừa có thể nhận được tiền thưởng của bang chủ, lại có thể độc chiếm ngươi toàn bộ số bạc mà ngươi giấu, làm sao phải chia đều với ngươi?"

"Ngươi nhất định...sẽ chết......không...yên lành..." Đàm huynh ôm chặt cổ té lăn trên đất, vào thời điểm chết con mắt trợn thật to, từ đầu đến cuối không có đóng lại.

"Chửi mắng chỉ là sự phẫn nộ của kẻ vô năng mà thôi." Mai Hoa Thập Nhị cắm đao vào vỏ đao, đi về hướng Tổ An: "Tổ huynh ngươi không cần sợ hãi, y là phản đồ của bang hội chúng ta, người người đều có thể tiêu diệt."

Tổ An nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy được xưng hô "Tổ huynh" trong miệng gã chói tai lạ thường, tên gia hỏa vừa mới được gã hô huynh đệ thân mật hiện tại đã chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất.

Bầu không khí trong hành trình tiếp theo hơi ngột ngạt, thẳng đến khi cảm nhận được không khí trong lành và ngọt ngào hơn nhiều so với kiếp trước, tâm tình của Tổ An lúc này mới bình phục một chút, nguyên nhân hẳn là vì nơi đây thiên địa nguyên khí dồi dào, khó trách cái thế giới này có không ít người đều có thể tu luyện.

Ở trong chặng đường tiếp theo thật sự không có gặp phải nguy hiểm gì, dù sao nơi này cũng ở gần rìa thành trấn, hung thú Long Ẩn Sơn đều ở trong núi sâu, thỉnh thoảng chỉ có một ~ hai con chạy ra mà thôi, coi như chạy ra thì cấp bậc cũng sẽ không quá cao.

"Này, ngươi đi đến Sài Lang Cốc để làm gì?" Mai Hoa Thập Nhị bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, có chút kỳ quái hỏi.

"Vị Kỷ thần y trong thành kia tuyên bố một cái nhiệm vụ thu thập Cẩu Bảo, ta đến thử vận khí." Lúc này biểu lộ của Tổ An muốn bao nhiêu chất phác thì có bấy nhiêu chất phác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK