Nhưng lực đánh vào thị giác của sự tình vừa mới phát sinh thực sự quá lớn, cho dù trong lòng bọn họ có chút ý nghĩ, cũng vạn lần không dám nói tránh cho đắc tội Tổ An.
"Vừa rồi nghe ngươi nhắc tới cha ngươi là Kỷ Đăng Đồ Kỷ thần y?" Ngọc Yên La đánh giá Kỷ Tiểu Hi, tiểu cô nương xinh đẹp thuần khiết như vậy xác thực rất làm cho người khác ưa thích.
"Đúng vậy." Kỷ Tiểu Hi có chút ngượng ngùng đáp, nàng cũng đều có chút không dám nhìn đối phương, đứng chung một chỗ cùng với dạng đại mỹ nhân thành thục này, áp lực thực sự quá lớn.
"Đã nghe qua đại danh của Kỷ thần y, không ngờ được y còn có một người con đẹp như thế, sự tình hôm nay cũng phải cảm tạ ngươi." Ngọc Yên La cúi người hành lễ đối với nàng.
"Thực ta cũng không có giúp đỡ được gì!" Kỷ Tiểu Hi luống cuống tay chân đáp lễ: "Đúng rồi, cha ta giống như rất thích phu nhân, ta còn tưởng rằng hai người đã từng gặp mặt?"
Ngọc Yên La khẽ giật mình, nàng cũng không có ấn tượng gì, những năm gần đây khắp nơi đều là nam nhân nhìn thấy nàng sau đó liền mộng tưởng, nhưng khiến cho nàng nhớ kỹ lại không có mấy người, nói không chừng vị Kỷ Đăng Đồ này cũng là một trong số đó, nhưng ở trước mặt con gái của người ta tự nhiên không thể nói như vậy, chỉ khẽ cười nói: "Có lẽ đã từng gặp, chỉ là ta gần đây tương đối nhiều sự tình, rất nhiều sự tình trước kia đều quên."
Đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa truyền đến, Tổ An biến sắc, Ngọc Yên La lại cười an ủi hắn: "Không cần phải lo lắng, tính toán thời gian hẳn là người của ta tới."
"Sự tình nhà các ngươi nước quá sâu, ta không thể tham dự, xin từ biệt, ngày khác ta lại đến Ngọc gia tìm ngươi đòi nợ." Tổ An nói xong liền lôi Kỷ Tiểu Hi đi.
"Ai da, cứ đi như vậy?" Kỷ Tiểu Hi không hiểu ra sao, rõ ràng đang trò chuyện thật vui vẻ a.
"Đừng quản, đi theo ta là được." Tổ An đáp, Kỷ Tiểu Hi a một tiếng, lúc gần đi còn quay đầu phất phất tay cùng với mọi người.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong đôi mắt mỹ lệ của Ngọc Yên La nhiều thêm một tia ý cười: "Thiếu niên rất thú vị."
Kỷ Tiểu Hi bị hắn kéo rời khỏi sơn cốc tiến vào rừng cây, thấy hắn thủy chung nắm tay mình, khuôn mặt nhỏ không nhịn được đỏ lên: "Tay ngươi lại trúng độc."
Tổ An cũng không để ý: "Ngươi không phải là có thuốc giải độc sao, giúp ta giải độc là được."
"Ừm ~" Kỷ Tiểu Hi chớp mắt mấy cái, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, thuốc bột trên quần áo chính mình là phụ thân phối ra để phòng thân, tên gia hỏa này không chút kiêng kỵ tiếp xúc thân thể với mình, kết quả mình ngược lại còn chủ động giúp hắn giải độc.
Tổ An thấy khoảng cách đã không sai biệt lắm, sau đó lôi kéo nàng tiếp tục ngồi xuống ở một chỗ trong rừng rậm, nhìn tình huống trong sơn cốc xa xa.
Kỷ Tiểu Hi vừa giải độc cho hắn, vừa hiếu kỳ nói: "Tại sao chúng ta phải chạy?"
Tổ An đáp: "Trước đó nghe cô nói chồng của vị Ngọc phu nhân này vừa mới chết, sau đó đội xe của nàng bị tập kích ở chỗ này, hiển nhiên có một cỗ lực lượng đang nhằm vào nàng, rất có thể còn có người nội bộ tham dự bên trong, ai biết được người đến là tới cứu nàng hay là tới giết nàng, chúng ta cũng không thể bị cuốn vào."
Hắn tại Sở gia thì nguy cơ tứ phía, thực sự không muốn lại cuốn vào sóng gió của một gia tộc khác.
Kỷ Tiểu Hi cũng là một chút liền rõ ràng, không nhịn được cảm thán nói: "Tacũng đều không có nghĩ tới những thứ này, Tổ đại ca ngươi thật thông minh."
"Hiển nhiên ~" Tổ An giương cái cằm lên, được một tiểu cô nương mỹ lệ dạng này tán thưởng, trong lòng vẫn là cực kỳ thoải mái, tiếp tục chờ đối phương tiếp tục khen hai câu, ai biết nha đầu kia hết sức chuyên chú giải độc cho hắn, không có nói tiếp.
Rơi vào đường cùng hắn đành phải tiếp tục quan sát động thái trong sơn cốc, chỉ thấy một đội kỵ sĩ mặc áo choàng vàng trắng đang phi nước đại về phía trước, từng người anh tuấn uy vũ thẳng tắp, nhìn ra được đều là tu vi không tầm thường, bên trên thân thể không ít người tản mát ra khí thế còn cao hơn nhiều so với Tam đương gia Hắc Phong Trại kia.
Người đi đầu là một vị nam tử dáng người cao to, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lộ ra mấy phần sắc bén, để ria mép tinh xảo, ngược lại khiến cho cả người nhiều thêm mấy phần khí tức nho nhã.
"Tẩu tẩu, ta tới chậm, tẩu không gặp nguy hiểm gì chứ?" Người kia nhìn thấy Ngọc Yên La, vội vàng xuống ngựa chạy tới, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Hoá ra là em chồng." Tổ An tặc lưỡi một cái, liên tưởng đến trượng phu Ngọc Yên La vừa mới qua đời, chị dâu trẻ đẹp, em chồng anh tuấn tiêu sái, thật khó để không làm cho người ta sinh ra liên tưởng: "Tiểu Hi, vị nam nhân kia là ai?"
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Nàng dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ, cũng không phải là chuyên môn nghe ngóng những chuyện này, quan hệ trong nội bộ gia tộc người ta nàng tự nhiên không có tìm hiểu.
Chỉ thấy Ngọc Yên La nhàn nhạt đáp lời: "Ta không sao, chúng ta vào thành trước đi."
Sau khi nói xong trực tiếp trở lại trong xe ngựa.
Nam tử để ria mép đứng tại nguyên chỗ, trong mắt lóe lên một tia tức giận, có điều rất nhanh liền bị gã che giấu, phất tay ra hiệu cho người của mình tới nâng người bị thương lên ngựa rồi hạ lệnh xuất phát.
"Tẩu tẩu, không biết những người Hắc Phong Trại kia là chết như thế nào?" Nam tử để ria mép cưỡi tuấn mã đi đến bên cạnh xe ngựa, cách cửa sổ hỏi.
"Ta có chút mệt, về rồi nói sau." Thanh âm lười biếng của Ngọc Yên La truyền đến, sau đó trong buồng xe lại không còn động tĩnh.
Nam tử để ria mép cau mày một cái, sắc mặt âm trầm đến có chút khó coi.