Tổ An nghe thế liền đột ngột sinh ra hảo cảm, quả nhiên là cha vợ tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm được!
Sở phu nhân còn chưa có trả lời thì một giọng nam gay gắt đã vang lên: "Đại ca nói lời ấy sai rồi, Sở gia chúng ta nổi danh là gia phong nghiêm cẩn, cho tới bây giờ cũng không có xảy ra sự tình bôi bác như vậy, nếu chuyện lớn hóa việc nhỏ như thế này, Sở gia chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại? Các ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu lời đồn hay không, nói tiểu tử này ăn sạch tỷ muội, nếu chúng ta không xử phạt, chẳng phải là cổ vũ dạng hành vi đổ đốn này?"
Nói chuyện là một vị trung niên nam tử sắc mặt u ám ngồi ở dưới tay Sở Trung Thiên, hai con mắt thâm quầng càng thêm bắt mắt, trong tay nhẹ nhàng lay động một cây quạt, trong trí nhớ y gọi là Sở Thiết Sinh - Sở gia nhị phòng nhất mạch, coi như là Sở Sơ Nhan cũng phải gọi y là Nhị thúc.
"Nhị thúc ngươi nói cái gì thế, đêm đó hắn cũng thật sự không làm gì ta!" Lúc này có một vị thiếu nữ xinh đẹp chạy ra từ sau từ đường, một thân áo da bó, bộ dáng hùng hùng hổ hổ khiến từ đường lạnh lẽo dường như nhiều thêm một tia ấm áp.
Sở Trung Thiên vội vàng nói: "Hoàn Chiêu ngươi đi ra ngoài làm gì, nhanh đi vào."
"Dữ tợn cái gì chứ, sao lại nóng nảy với con cái!" Sở phu nhân hung hăng liếc nhìn trượng phu, sau đó trong nháy mắt nhìn về phía con gái chuyển thành vẻ mặt tươi cười: "Hoàn Chiêu ngoan, đừng nghe cha ngươi, đến chỗ này của nương, nói cho nương đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Sở Trung Thiên ngượng ngùng cười cười, người khác không có lộ ra biểu lộ ngoài ý muốn, hiển nhiên là đã nhìn quen không lạ dạng sự tình này.
Sở Hoàn Chiêu cầm cây roi trong tay chỉ vào Tổ An trên mặt đất: "Nương ~ tối hôm qua ta xác thực dùng Roi Kêu Rên đánh hắn, sau cùng cũng đã đáp ứng tha thứ hành động đêm đó của hắn, ta cũng không muốn nói không giữ lời."
Tổ An âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với nàng.
"Cháu gái ngươi vẫn quá trẻ tuổi rồi, không hiểu hiểm ác trong nhân thế, sự kiện này bất kể người nào trong chúng ta xử phạt Tổ An cũng đều được, nhưng không thể do ngươi đi xử phạt hắn, nếu lan truyền ra ngoài, mọi người sẽ chỉ cho rằng ngươi chịu thua thiệt. Ngươi là một thiếu nữ chưa lấy chồng, làm sao xứng mang dạng tiếng xấu này." Lúc này, một nam tử mập mạp ở bên cạnh nói, lúc y nói chuyện rõ ràng không cười, nhưng khuôn mặt núc ních thịt khiến mặt mày híp lại, mọi người vô thức sẽ cho rằng y đang cười, rất khó dâng lên ác cảm.
Trong tay y vuốt vuốt một cái bàn tính vàng óng tinh xảo, cũng không biết có phải là vàng ròng hay không.
Tổ An nhận ra nam tử nham hiểm này là Sở Nguyệt Pha - Tam thúc của Sở Nguyệt Như, hắn không khỏi có chút nhức cả trứng, vì cái gì mà người nhị phòng tam phòng đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết như vậy, hắn bây giờ trên mặt nổi chỉ là một tên phế vật cô gia mà thôi, nào có trêu chọc người nào?
Lúc này Bùi gia tiểu thư Bùi Miên Mạn bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi thăm Sở Sơ Nhan bên cạnh: "Roi Kêu Rên trong truyền thuyết không phải là phóng đại đau đớn gấp mười lần hay sao, vị nhà ngươi kia chẳng lẽ là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ?"
Cho dù thanh âm của nàng nhỏ, nhưng đã đầy đủ cho tất cả mọi người giữa sân đều nghe thấy, Tổ An không khỏi thầm mắng, nữ nhân này cười rất ấm áp, không ngờ được lại âm hiểm như thế, hoàn toàn là điệu bộ kỹ nữ trà xanh.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, Tuyết Nhi phía sau nàng lại đáp lời trước: "Hắn ngay cả võ giả cũng đều không phải, sao có thể là cao thủ gì."
Lúc này hai mắt Sở Thiết Sinh nhị phòng tỏa sáng, vội vàng nói với phu phụ Sở Trung Thiên: "Đại ca đại tẩu, uy lực của Roi Kêu Rên mọi người đều biết, coi như là chúng ta chỉ sợ cũng khó có thể chịu đựng tám roi, hắn chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể."
Sở Trung Thiên và Sở phu nhân liếc nhìn nhau, nói thật bọn họ cũng không tin lắm, lúc này Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh nóng nảy nói: "Ta thật sự đã đánh hắn tám roi, chẳng lẽ cho rằng ta nói dối hay sao?"
"Khởi bẩm gia chủ, Nhị tiểu thư đương nhiên sẽ không nói dối, thế nhưng nàng xưa nay tâm địa thiện lương, hơn phân nửa là vào thời điểm rút roi ra thủ hạ lưu tình không ra sức, cho nên vết thương trên người Tổ An căn bản không có nghiêm trọng như vậy, cái mũi của thuộc hạ đây là vừa vặn bị một quyền của hắn đánh vỡ, khí lực của hắn cực kì lớn, nào giống bộ dáng bị thương." Điêu Dương mở miệng vào lúc này, bỏ đá xuống giếng phải chọn thời cơ tốt, cho nên lúc vừa mới bắt đầu gã cũng không có nói việc này.
Không ít người trong phòng lộ ra sắc mặt cổ quái, Nhị tiểu thư tâm địa thiện lương? Dạng lời nói trái lương tâm này mà ngươi cũng nói được! Nhiều năm như vậy ai đã từng thấy lúc nàng rút roi ra thủ hạ lưu tình?
Nhưng sự tình hôm nay đúng là thật sự có chút ly kỳ, không phải là nàng có ý gì đối với tỷ phu này đó chứ?
Sở Thiết Sinh thừa cơ nói: "Hiện tại sự thật đã rất rõ ràng, Tổ An làm chuyện xấu không chỉ có không biết hối cải, còn sử dụng sự thiện lương và ngây thơ của Hoàn Chiêu mưu toan đào thoát tội danh, mong gia chủ nghiêm trị răn đe."
Sắc mặt của Sở Trung Thiên biến ảo không ngừng, hiển nhiên là đang cân nhắc, Tổ An âm thầm nói hỏng bét, vào thời khắc đang muốn nói chuyện, một người hầu bỗng nhiên vội vã chạy đến.
"Khởi bẩm lão gia phu nhân, bên ngoài có nữ tử làm ầm ĩ muốn gặp cô gia, đã thu hút không ít người đến xem."
"Nữ tử?" Sở phu nhân sững sờ: "Là nữ tử nào?"
Sở Sơ Nhan một mực bất động như núi cũng sinh ra mấy phần hiếu kỳ, tên gia hỏa Tổ An này còn quen biết những nữ tử khác?