"Được!" Tổ An cũng có chút giận, nha đầu này không khỏi quá biến thái, liền để chính mình thuyết minh cho nàng nội hàm của từ này một lần.
Sở Hoàn Chiêu đang muốn giơ roi, Tổ An vội vàng nói: "Chờ một chút!"
"Ngươi muốn đổi ý?" Sở Hoàn Chiêu nhướng mày.
"Ta muốn uống nước trước." Tổ An cần tìm một cơ hội sử dụng "Phú Bà Khoái Lạc Bóng", Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng, không có ngăn cản, nàng cũng không vội vã nhất thời.
Thừa dịp lúc uống nước, Tổ An vụng trộm gọi ra "Phú Bà Khoái Lạc Bóng", nhìn dây thép bóng sáng lóng lánh, hắn không khỏi nuốt nước miếng: thứ đồ chơi này đến cùng dùng như thế nào, không phải thực sự muốn cầm đi chà sát chỗ đó chứ?
"Chà sát bất luận da thịt ở chỗ nào cũng đều được!" Phảng phất như là nghe được nghi hoặc trong lòng của hắn, phía trên màn hình giả lập trước mắt xuất hiện một hàng chữ.
Tổ An cũng không quan tâm nhiều như vậy, đưa lưng về phía Sở Hoàn Chiêu, thả trên tay chà sát một phen, sau đó hắn phát hiện ra giải thích liên quan tới "Phú Bà Khoái Lạc Bóng" trên màn hình nhiều thêm một hàng chữ:
Sử dụng thành công, trong vòng một canh giờ có thể chuyển hóa cảm giác đau đớn do nữ nhân giàu có hơn ngươi gây ra cho ngươi thành cảm giác vui vẻ, chú thích: nó không làm giảm thương tổn, nhưng khi phú bà gây ra vết thương trí mạng thì nó có thể giúp ngươi khóa chặt máu còn sót lại.
Độ bền: 2/3
Lúc này Tổ An đã vô lực chửi thề, thứ đồ chơi hố cha này gà mờ như thế lại còn không phải là đồ vật vĩnh cửu, xem ra chỉ còn có thể sử dụng được 2 lần, cái bàn phím này thật sự là gian thương vô lương.
"Đừng có lề mà lề mề nữa." Sau lưng truyền đến giọng nói bất mãn của thiếu nữ, hiển nhiên nàng đã không kiên nhẫn được nữa.
Tổ An xoay người sang chỗ khác, tìm một cái ghế ngồi xuống: "Bắt đầu đi, ta chỉ có một yêu cầu, đừng đánh vào mặt, ta còn phải dựa vào nó để ăn cơm."
Sở Hoàn Chiêu không khỏi hận đến nghiến răng, có điều nàng cũng không muốn để cho phụ mẫu và tỷ tỷ biết, liền đáp ứng: "Không đánh vào mặt thì không đánh."
Cổ tay trắng lắc một cái, cây roi trên tay phát ra tiếng lộp độp kinh khủng quất lên trên người hắn, trực tiếp xé rách một lỗ hổng trên quần áo của hắn, trên lồng ngực của hắn nhất thời máu thịt tung bay.
Nhưng nụ cười trên mặt của Sở Hoàn Chiêu dừng lại rất nhanh, bởi vì không có tiếng kêu thảm chờ mong truyền đến, càng không có khóc ròng kêu rên gì, đối phương chỉ là bình tĩnh ngồi ở trên ghế, ngoại trừ biểu tình có chút kỳ quái.
Biểu tình của Tổ An đương nhiên kỳ quái, bởi vì cơn đau đớn kịch liệt vừa rồi hoàn toàn không tồn tại, thay vào đó là cảm giác sung sướng tột độ, như thể người đã lạc trong sa mạc nhiều ngày đột nhiên ăn được một miếng dưa hấu ướp đá, lại như thể nhìn thấy chính mình trúng Trạng Nguyên trên bảng vàng, thoải mái đến mức suýt nữa rên rỉ.
Nhưng cân nhắc đến hình tượng trong tương lai, tránh cho lưu truyền ra lời đồn kỳ quái chính mình là loại hình thích ngược đãi, hắn vẫn cực kỳ gắng sức kiềm chế chính mình không có phát ra âm thanh kỳ quái gì.
"Ồ?" Sở Hoàn Chiêu ngạc nhiên mở to mắt, sự tình phát sinh trước mắt thực sự có chút vượt qua tưởng tượng của nàng.
Tên gia hỏa này nhất định là đang gồng mình chống đỡ, cố ý giả vờ ra bộ dáng chẳng hề để ý, đúng, nhất định là như vậy! Trước đó hắn liền bị quất đến kêu rên liên hồi, lần này nhất định là vì đánh cược.
Sở Hoàn Chiêu cắn chặt hàm răng, lại quất thêm một roi, nàng rất rõ ràng uy lực của Roi Kêu Rên, có lẽ có người có thể dựa vào đại nghị lực chống lại một roi, nhưng tuyệt đối không gánh được roi thứ hai.
Một roi này quất xuống, đánh lồng ngực của Tổ An ra một chữ X lớn đẫm máu, Sở Hoàn Chiêu tràn đầy mong đợi nhìn đối phương, ngươi như vậy còn chưa kêu lên đau đớn?
Ai biết được phản ứng của Tổ An là: "Ừm?"
Hắn cũng không có cách nào, đây đã là tình huống hắn cực kỳ gắng sức kiềm chế, loại cảm giác kỳ quái kia cực kỳ xấu hổ, như thể nó đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Sở Hoàn Chiêu cảm thấy có chút run rẩy, sự tình hôm nay thực sự quá vượt qua nhận biết của nàng, nghĩ một hồi, nàng quyết định chuyển sang đánh nơi khác, nói không chừng trước ngực đối phương đã bị thương nặng đến chết lặng không có cảm giác.
Sau đó nàng hít sâu một hơi, roi thứ ba trực tiếp quất lên trên đùi đối phương, có điều nàng lập tức liền thất vọng, biểu lộ của đối phương mặc dù khó chịu như thể đang cực lực chịu đựng cái gì, nhưng từ đầu đến cuối không có thống khổ kêu rên.
"Ta đã thắng." lúc này Tổ An lại nhận thấy vật chất vàng bên trong trận pháp thứ hai đã bổ sung được hơn một nửa, xem ra nha đầu thối này ra tay thật đủ hung ác.
"Làm sao có thể!" Sở Hoàn Chiêu trợn mắt tròn xoe, nhìn cây roi trong tay, rơi vào hoài nghi thật sâu, chẳng lẽ cây roi này đã mất đi hiệu lực?
Suy nghĩ một chút, nàng đi đến trước mặt Tổ An, đưa cây roi trong tay cho đối phương: "Ngươi quất ta một roi thử xem."
Tổ An nhất thời lên tinh thần: "Thật sự cho ta đánh?"
"Bảo ngươi đánh thì đánh, bớt nói nhảm! Nhớ đừng có đánh mặt là được." Sở Hoàn Chiêu Dương ngẩng đầu, lộ ra bộ dáng không tin có tà.
Chỉ thấy nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, hai má trắng nõn mịn màng như trứng luộc mới bóc, Tổ An không nhịn được cảm thán, nữ nhân Sở gia mặc dù một người không bình thường hơn một người, nhưng gien di truyền lại thật sự tốt.
Hắn đương nhiên sẽ không đánh vào mặt đối phương, cũng không phải là thương hương tiếc ngọc gì, mà là lo lắng về sau bị người Sở gia nhìn thấy sẽ rất phiền phức.