Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổ An cười khổ một tiếng, hắn là thật sự không rõ ràng, có điều hắn cũng không không suy nghĩ những thứ này, lo lắng có người phát hiện ra dị trạng bên này, vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình.

Sau đó móc ra một bình đan dược, trực tiếp nuốt vào.

Có giáo huấn lần trước, hắn cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, phải biết rằng hiệu lực của Phú Bà Khoái Lạc Bóng là có thời gian hạn chế, hiệu quả vừa hết, tất cả cảm giác đau, suy yếu đều sẽ khôi phục, như vậy sẽ rất khủng khiếp.

Bình thuốc này cũng không phải là bình đỏ Tín Xuân Ca rút ra bên trong bàn phím, mà là thuốc chữa thương Kỷ Đăng Đồ cho hắn trước đó, lúc vừa nghe thấy chính mình nói muốn đi đến Sài Lang Cốc, y liền ném bình thuốc này cho mình.

"Tên gia hỏa kia không phải là cố ý hố ta đó chứ?" Tổ An cũng có chút bận tâm, có điều rất nhanh liền nghĩ đến đối phương nếu như là thần y, cũng không đến mức chỉnh hắn trên việc này, huống chi có khuê nữ đơn thuần thiện lương như Kỷ Tiểu Hi, làm cha cho dù xấu cũng không quá xấu chứ?

Vốn đang lo lắng mình không cẩn thận cắm cờ, nhưng theo thuốc vào bụng, một cỗ ấm áp tản ra, hắn có thể cảm giác được dược tính đang sửa chữa phục hồi bổ dưỡng thân thể bị hao tổn của chính mình.

Tổ An rốt cục cũng yên lòng, thuốc này của Kỷ Đăng Đồ quả thật không tầm thường, mặc dù kém bình đỏ Tín Xuân Ca có thể khôi phục đầy trạng thái trong chớp mắt, nhưng hiệu quả trị liệu cũng kém không nhiều lắm, chỉ là phương diện tốc độ hơi chậm một chút mà thôi.

Quả nhiên không hổ là thuốc do đệ nhất thần y luyện chế ra!

Vào thời điểm này thời hạn hết hiệu lực của "Phú Bà Khoái Lạc Bóng" dần dần đến, bởi vì thuốc của Kỷ Đăng Đồ là phục hồi từ từ, cho nên hắn bắt đầu cảm nhận được toàn thân trên dưới truyền đến đau đớn.

"Thứ đồ chơi này thật sự là thần khí." Lúc này Tổ An lại căn bản không thèm để ý đến những thống khổ này, mà chính là nhìn "Phú Bà Khoái Lạc Bóng" trong tay, hôm nay nếu không phải có nó, chỉ sợ tính mạng đã bàn giao ở nơi đó.

Trước đó bị Roi Kêu Rên đánh vẫn không cảm giác được, khi đó chỉ là thể nghiệm chức năng miễn dịch đau đớn, hôm nay lại phát hiện ra chức năng của thứ đồ chơi này thật quá cường đại.

Hôm nay nếu như không có "Phú Bà Khoái Lạc Bóng", hắn có thể nói là thập tử vô sinh, dạng thần khí bảo mệnh này, nghĩ đến lần trước dùng để đánh cược, liền cảm thấy thiệt thòi, bây giờ chỉ còn lại một lần sử dụng sau cùng, lần sau lại dùng thứ này, cũng không biết tới năm nào tháng nào.

Hắn chợt nhớ tới điều kiện tiên quyết của thứ đồ chơi này, nhất định phải là nữ nhân giàu có hơn hắn đánh hắn mới có hiệu quả, hắn không thể không may mắn những ngày này Ngọc Yên La đi ra ngoài, bằng không nếu thật sự từ chỗ của nàng cầm tới ngàn lượng hoàng kim, như vậy nữ nhân có tiền hơn so với hắn trên đời này chỉ sợ sẽ ít đi rất nhiều, nếu thật sự đánh nhau ai biết đối phương có bao nhiêu tiền, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.

Xem ra tạm thời vẫn là không cần đi cầm ngàn lượng hoàng kim kia.

Tổ An có chủ ý, nhưng trong lòng lại vô cùng không nỡ, chẳng lẽ đời này mình thật sự chỉ có thể làm một người nghèo?

Điểm thịnh nộ đến từ Tần Vãn Như + 3+ 3+ 3...

Tổ An sững sờ, chẳng lẽ mình lại chọc tới Sở phu nhân chỗ nào? Tần suất nàng tức giận dường như có chút cao, chẳng lẽ là nội tiết mất cân đối, sớm tiến vào thời mãn kinh?

Lại nói ở trong phòng Công Tước, Sở Trung Thiên rót một ly trà cho thê tử, sau đó mới hỏi: "Nghe nói ngươi phạt Tổ An chép một trăm lần gia huấn? Có thể hay không quá mức một chút?"

Tần Vãn Như hừ một tiếng: "Cái tên gia hỏa kia không đánh không nên thân, ngươi không biết hắn đã làm gì đâu, hôm nay cũng dám công nhiên trốn học, không đúng, nghe tin tức học viện bên kia truyền đến, hắn căn bản ngay cả cửa lớn trường học cũng đều không có đi vào! Thật sự là buồn cười!"

Sở Trung Thiên hít vào một ngụm khí lạnh: "Tên gia hỏa này xác thực có chút quá phận, có điều tính tình hắn xưa nay có chút tự ti, sức ép ở rể tại phủ chúng ta vốn là lớn, nghe nói trong phủ có không ít người đều xem thường hắn, ngươi trừng phạt hắn ác như vậy, có thể khiến hắn sinh lòng oán hận hay không? Vậy sau này thật đúng là nhà cửa không yên."

Tần Vãn Như u oán nhìn trượng phu: "Còn không phải đều tại ngươi, bằng không Sơ Nhan cũng không đến mức phải chọn một kẻ bất lực như vậy làm phu quân. Người làm mẹ như ta không thể làm việc khác, nhưng ít ra có thể thay nàng quản giáo phu quân một chút, để Tổ An trở nên tốt hơn, cho dù không có thiên phú tu luyện, học hành chăm chỉ, học một chút bản sự lập nghiệp cũng được, tránh cho tất cả mọi người cười nhạo Sơ Nhan nhà chúng ta."

"Phu nhân, nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, là nhận định Sơ Nhan sẽ ở cả đời với hắn?" Sở Trung Thiên không nhịn được hỏi.

"Ta nhổ vào!" Tần Vãn Như bĩu môi: "Nếu như ngươi gật đầu, ta sẽ lập tức đuổi tên gia hoả này đi."

Sở Trung Thiên cười khổ nói: "Phu nhân cũng không phải là không biết tính tình của con gái, nàng nếu như đã chọn một người, cho dù đối phương lại kém, nàng cũng sẽ không đổi, chẳng lẽ ngươi muốn nàng ở giá?"

Tần Vãn Như cũng không khỏi đắng chát: "Sơ Nhan mặc dù cho tới bây giờ cũng chưa từng nói nàng vì sao lại chọn một kẻ bất lực như vậy, nhưng chúng ta làm phụ mẫu há lại không biết? Nàng là lo lắng tìm một trượng phu quá tài giỏi, sẽ nổi lên lòng mơ ước đối với gia nghiệp của Sở gia chúng ta, như vậy nàng về sau kẹp ở giữa chúng ta sẽ rất khó làm người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK