"Ngươi đừng có quá mức lo lắng, ngươi đi về nhà với ta, ta dẫn ngươi gặp cha ta, cha ta sẽ có biện pháp trị liệu cho ngươi." Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn, Kỷ Tiểu Hi cho rằng hắn đang lo lắng ám tật trên người, vội vàng an ủi.
"Nhưng ta còn phải thu thập Cẩu Bảo." Tổ An cũng không có đáp ứng, trước đó trong thành nhìn thấy bộ dáng yêu tài như mạng của Kỷ thần y, hơn nữa còn mở miệng nói con gái của mình là hàng kém chất lượng, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, y chưa chắc sẽ trị liệu cho mình.
Kỷ Tiểu Hi muốn nói lại thôi: "Nhưng bằng vào thực lực ngươi, chỉ sợ..."
Chỉ thiếu nói thẳng rằng, không phải ta xem thường ngươi, mà thực lực ngươi cũng chỉ là đồ bỏ.
Tổ An vừa cười vừa nói: "Trước đó thật sự có chút đau đầu, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi liền có biện pháp."
"Ta?" Kỷ Tiểu Hi có chút khó khăn: "Nhưng thực lực của ta cũng chỉ là tam phẩm, dùng phân Long mà nói những Cương Liệt Sài sẽ né tránh xa xa, dùng mê dược mà nói, vừa rồi vì đối phó với Hồng Nhãn Cuồng Tê, đã sử dụng hết."
Tổ An nghĩ thầm nha đầu này có thể sống đến bây giờ quả thực là một kỳ tích, nói ra toàn bộ át chủ bài của chính mình đối với người xa lạ, chẳng lẽ không sợ chính mình là người xấu sao?
Nhưng nghĩ đến việc nàng biết được ám tật trên người mình, chỉ sợ cũng là bởi vì nguyên nhân này cho nên mới không có phòng bị.
"Yên tâm đi, không cần cô giúp đỡ, tự ta có thể làm được." Tổ An cười thần bí: "Cô đã nói Hồng Nhãn Cuồng Tê thù rất dai đúng không?"
"Đúng vậy!" Kỷ Tiểu Hi gật gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngươi là muốn lợi dụng Hồng Nhãn Cuồng Tê đối phó với Cương Liệt Sài sao? Mặc dù Hồng Nhãn Cuồng Tê da dày thịt béo phòng ngự cao, nhưng tốc độ xa xa không kịp Cương Liệt Sài, chỉ sợ sẽ rất khó giết chết bọn chúng, hơn nữa thủ lĩnh Cương Liệt Sài giống như cũng là tam phẩm, thật sự đánh, chỉ sợ Hồng Nhãn Cuồng Tê ngược lại không phải là đối thủ."
"Ta có biện pháp khác." Tổ An cười hắc hắc, vội vàng chạy về phía hạ lưu, trong lòng Kỷ Tiểu Hi tràn đầy nghi hoặc, cũng đuổi theo hắn.
Hai người trở lại chỗ vừa nãy, phát hiện ra Hồng Nhãn Cuồng Tê đã bắt đầu gật gù lắc đầu, hiển nhiên là đã bắt đầu tỉnh lại, mê dược vừa rồi của Kỷ Tiểu Hi mặc dù lợi hại, nhưng dù sao thì phân lượng cũng không nhiều, hình thể của nó lại lớn như vậy.
Tổ An nhanh chóng nói đối với Kỷ Tiểu Hi: "Ngươi có khăn tay không?"
"Có." Kỷ Tiểu Hi vô thức lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho hắn.
Ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng của hoa lan trên đó, Tổ An có chút chần chờ: "Có cái nào bẩn hơn không, làm bẩn cái này có chút đáng tiếc."
"Không sao, sau đó giặt sạch là được." Kỷ Tiểu Hi hé miệng khoát khoát tay.
Tổ An nghĩ thầm đến lúc đó ngươi sẽ không dám cầm: "Được rồi, coi như ta thiếu cô một chiếc khăn tay, sau khi trở về thành ta sẽ mua cho cô một chiếc khác."
Sau khi nói xong hắn triệu hồi ra Dao Găm Có Độc từ trong không gian bàn phím, sau đó dùng chiếc khăn tay này quấn chặt chiếc dao găm này, chỉ để lộ ra một chút phần mũi.
Kỷ Tiểu Hi không hiểu ra sao: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Cô hãy tránh xa ta ra một chút!" Tổ An cũng không giải thích, đợi đối phương trốn sang một bên, hắn rón rén đi tới sau lưng Hồng Nhãn Cuồng Tê, cầm dao găm, nhấc cái đuôi của Cuồng Tê lên, cắm cán dao vào hậu môn của nó, bỗng nhiên trực tiếp nhét toàn bộ con dao vào?
"? ? ?"
Điểm thịnh nộ đến từ Hồng Nhãn Cuồng Tê: + 2 + 2 + 2 + 2...
Tổ An sững sờ, những con hung thú không có trí tuệ này quả nhiên cung cấp điểm thịnh nộ ít hơn nhiều so với con người.
Hồng Nhãn Cuồng Tê lúc đầu còn hơi choáng váng, nhưng bị ngoại vật xâm nhập thô bạo từ hậu môn khiến nó tỉnh táo ngay lập tức, hét lên một tiếng vội vàng quay lại nhìn mông của mình, đáng tiếc thân thể của nó quá mức cồng kềnh, quay đi quay lại rất nhiều lần vẫn không biết mông của mình bị làm sao.
Ở cách đó không xa truyền đến một tiếng huýt sáo, chỉ thấy một nhân loại ở cách đó không xa đang hoa chân múa tay đối với mình, Hồng Nhãn Cuồng Tê triệt để giận dữ, nhất định là tên nhân loại này giở trò quỷ, đã vậy còn vô sỉ ra tay đối với dưới mông của mình!
Mắt của nó trở nên đỏ hơn, chóp mũi phun ra một luồng khí trắng, lao thẳng về phía đối phương như điên.
Nhìn thấy đã thành công trong việc thu hút hận thù, Tổ An vội vàng bỏ chạy.
Nhìn thấy một người một tê truy đuổi nhau, Kỷ Tiểu Hi ở một bên trợn tròn mắt: "Đây chính là biện pháp hắn nghĩ ra sao? Quá...quá buồn nôn."
Có điều nàng lo lắng cho sự an toàn của Tổ An nên vội vàng đuổi theo.
Lại nói Tổ An cố hết sức lao về hướng Sài Lang Cốc, Hồng Nhãn Cuồng Tê mặc dù là tứ phẩm, nhưng một thân năng lực của nó đều dồn vào phòng ngự, tốc độ cũng không chiếm ưu thế gì, cho nên liều mạng truy đuổi, vẫn luôn cách vài chục mét rất khó đuổi kịp.
Một mạch đuổi tới rìa Sài Lang Cốc, Hồng Nhãn Cuồng Tê bỗng nhiên dừng bước lại, hiển nhiên nó biết đây là lãnh địa của Cương Liệt Sài, bản năng của dã thú khiến nó băn khoăn không tiến lên.
Tổ An thấy thế liền quay đầu kêu to: "Đồ ngu, tư vị bị bạo cúc rất thoải mái sao? Như vậy cũng không dám đi qua báo thù? Thật sự là uổng phí khi lớn lên to như vậy."
Cho dù Hồng Nhãn Cuồng Tê nghe không hiểu tên nhân loại này đang nói cái gì, nhưng cũng biết chắc không phải là lời gì tốt, nghĩ tới tên này vừa rồi đã ra tay với mình như thế nào, nó liền lên cơn giận dữ, rống lên và lao tới. Quản cái gì mà Cương Liệt Sài, dù sao thì chính mình da dày thịt béo, để cho những con chó nhỏ kia cắn cũng không cắn nổi.