Hắn nửa thật nửa giả nói, vừa vặn ở trong phủ có người muốn giết hắn, để Sở Trung Thiên đi tra một chút, nếu tra ra được người muốn giết hắn kia, vậy liền vạn sự thuận lợi.
Vốn dĩ hắn định giội bồn nước bẩn này lên trên người Mai Hoa Thập Tam, thừa cơ hội này để Sở gia ra mặt diệt Mai Hoa Bang cũng có thể xem như là một ý kiến hay. Nhưng hắn lập tức nhớ tới trước đó Thành Thủ Bình có đề cập tới, Sở gia kiêng kỵ nhất con cháu trong nhà đánh bạc, đã từng có một thiếu gia đánh bạc bị nhà cái tìm tới cửa, sau đó chọc cho Sở Trung Thiên giận dữ, trực tiếp đánh gãy hai cái đùi của y.
Tổ An nghĩ đến trong tay Mai Hoa Bang còn cầm phiếu nợ của hắn, thực sự không muốn dùng thân thử nghiệm.
"Lại còn có dạng sự tình này?" Sở Trung Thiên cau mày, hiển nhiên cũng nghĩ đến rất nhiều khả năng: "Yên tâm, ta sẽ tăng cường thủ vệ trong phủ, không để cho dạng sự tình này lại phát sinh."
"Cảm ơn cha vợ!" Tổ An bày ra bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt.
Sở Trung Thiên gật gật đầu, sau đó phân phó tùy tùng bên người đi gọi đại phu trong phủ tới, tiếp đó mới lên tiếng: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, thương tổn trên người ngươi cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, tĩnh dưỡng một hồi sẽ không sao, ta đi trước điều tra người tập kích ngươi một chút, ngươi hãy tĩnh dưỡng thật tốt."
"Nhưng ta còn có gia pháp chưa có chép, ta muốn tiếp tục trở về làm việc..." Tổ An giãy dụa muốn đứng lên, lộ ra bộ dạng cần cù chăm chỉ.
Hộ vệ ở bên cạnh Sở Trung Thiên không khỏi xem thường, nghĩ thầm ngươi giả trang cho ai nhìn đây, người nào còn không biết ngươi là đức hạnh gì?
Nhưng Sở Trung Thiên ngược lại là không có hoài nghi: "Yên tâm đi, những thứ này cứ giao cho Thành Thủ Bình chép, ngươi không cần phải để ý đến."
Nói xong liền vội vàng rời đi, trước đó y đã có hoài nghi có người đang nhằm vào Tổ An, bây giờ nhận được xác nhận, muốn lập tức trở lại thương nghị thật kỹ lưỡng cùng với phu nhân.
Tổ An chỉ có thể biểu thị đồng tình thay cho Thành Thủ Bình, đạo hữu chết, bần đạo không chết, vất vả cho ngươi.
Sở Trung Thiên đi không bao lâu, có một đám đại phu đi tới, kê đơn thuốc cho hắn, sau đó băng bó vết thương trên người.
Tổ An rõ ràng chính mình thực sự không cần những thứ này, thuốc của Kỷ Đăng Đồ rất có hiệu quả, chỉ cần thời gian để khôi phục là được. Nhưng những lời này không có cách nào nói thẳng, chỉ có thể mặc cho đám đại phu giày vò.
Nửa ngày sau những người này mới mới rời khỏi, Tổ An rốt cục cũng có thời gian xem xét tình huống thân thể của chính mình.
Trước đó bởi vì bị thương quá nặng hắn không có tinh lực xem xét, hiện tại xem xét vậy mà phát hiện ra tất cả chín tòa trận pháp trên da mình đều đã lấp đầy, ngay sau đó lại có chín toà trận pháp khác xuất hiện ở trên toàn thân hắn.
Sao lại thế này?
Phải biết rằng trước đó rõ ràng chỉ có 6 tòa trận pháp đầy mà thôi.
Tổ An cũng đều có chút không dám tin ánh mắt của tưởng mình, ra sức xoa xoa mới xác định chính mình cũng không có nhìn lầm.
Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi đại chiến với Bùi Miên Mạn một trận?
Ở bên trong toàn bộ quá trình hắn không biết chịu bao nhiêu đòn nặng, chịu bao nhiêu quyền, ăn bao nhiêu chưởng, xương sườn cũng đều bị nữ nhân kia thúc cùi chỏ làm cho gãy không biết bao nhiêu thanh.
Nếu không phải có hiệu lực của "Phú Bà Khoái Lạc Bóng", vết thương hắn chịu đủ để cho hắn chết mười lần.
Hắn mặc dù biết đặc tính của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cũng là chịu thương tổn càng nặng, tu luyện tăng lên cũng càng nhanh, nhưng không ngờ được lại nhanh như vậy.
Phải biết rằng dựa theo hắn phỏng đoán, lấp đầy tòa trận pháp thứ 7 cần 13 khỏa Nguyên Khí Quả, tòa trận pháp thứ 8 cần 21 khỏa, tòa trận pháp thứ 9 cần 34 khỏa, chính mình ăn một lần đánh đập vậy mà trọn vẹn bù đắp được 68 khỏa Nguyên Khí Quả!
Chuyển hóa thành điểm thịnh nộ, cho dù là 10 lần rút thưởng rút trúng một khỏa, tối thiểu nhất cũng cần 68000 điểm thịnh nộ.
So sánh như vậy, dùng điểm thịnh nộ để thăng cấp còn kém xa hiệu suất bị đánh thăng cấp.
Vậy sau này liền chịu đánh nhiều hơn?
Cho dù loại ý nghĩ này có chút tiện, nhưng không ngăn nổi ích lợi cao.
Nhưng sau khi trải qua hưng phấn ngắn ngủi, Tổ An liền phủ định loại ý nghĩ này, dù sao ích lợi lớn như hôm nay đều là xây dựng ở phía trên "Phú Bà Khoái Lạc Bóng", nếu như không có vật này, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Mà "Phú Bà Khoái Lạc Bóng" cũng chỉ có thể dùng được một lần, sau đó phải làm sao bây giờ? Nếu như không có thứ này bảo hộ, nếu bị đánh quá đâu, hơi không chú ý sẽ xong đời, Tổ An cũng không cho rằng vận khí của mình tốt đến mỗi lần đều có thể ở trong điều kiện tiên quyết giữ được tính mạng chịu đầy đủ thương tổn.
Xem ra thứ này chỉ có hiệu quả phụ trợ, chủ yếu vẫn là Nguyên Khí Quả, mặc dù chậm một chút, nhưng hơn ở ổn định lâu dài.
Vào lúc hắn lại tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên chú ý tới ở giữa chín tòa trận pháp trên da nhiều thêm chút đường nét, hợp lại cùng nhau loáng thoáng cấu thành một bộ đồ án quái điểu.
Chỉ thấy nó đập cánh muốn bay, toàn thân trắng như tuyết, lông đuôi thì là đỏ bừng, phía trên còn kèm theo màu vàng điểm lấm tấm, giống như từng con mắt vậy.
Càng làm cho người khác chú ý là đầu của nó, giống như hổ không phải hổ, giống như ma mà không phải ma, khiến cho lần đầu tiên người ta nhìn liền có cảm giác hung hãn khủng bố, toàn thân lông tơ dựng đứng.
"Đây là thứ đồ gì?" Tổ An giật mình, bỗng nhiên chú ý tới dưới góc đồ án quái điểu phải phảng phất như có một con dấu, phía trên viết hai ký tự: Đại Phong.