"Được rồi, cô muốn mua bao nhiêu?" Tổ An hỏi.
"Cám ơn ngươi!" Trong mắt Kỷ Tiểu Hi lóe lên một tia vui mừng: "Ta muốn mua mười viên, liệu có quá nhiều không?"
“Không nhiều, không nhiều, những thứ này đều cho cô." Tổ An cười ha ha một tiếng, đưa hết mười hai viên Cẩu Bảo trong túi, thứ đồ chơi này dù sao cũng là tiền dùng để xem bệnh, nhiều quá cũng vô dụng.
Bây giờ mười lăm lượng bạc một viên, thu nhập tổng cộng là 150 lượng bạc, ngoại trừ phí đăng ký 100 lạng, như vậy vẫn còn lời được 50 lượng, không biết họ Kỷ có nôn ra máu không nếu biết chuyện hay không?
Kỷ Tiểu Hi vội vàng khoát tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Không được không được, ta không có nhiều tiền như vậy."
"Hai viên dư ra không cần tiền, đều cho cô!" Tổ An khoác tay lên đầu vai nàng, tùy tiện nói: "Chúng ta là bằng hữu mà!"
"Thật sao?" Kỷ Tiểu Hi không khỏi kinh hỉ, không nhịn được nói: "Ngươi thật sự là một người tốt!"
"Thẻ người tốt không nên tùy tiện phát." Tổ An không khỏi phiền muộn, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Ái? tay...tay ta làm sao đau như thế?"
Kỷ Tiểu Hi le lưỡi: "Ai nha, ta suýt nữa quên, cha ta bôi 'Phòng tay heo' ở trên quần áo của ta, ta sẽ tìm thuốc giải độc cho ngươi."
Trong đầu Tổ An dường như hiện ra hình ảnh Kỷ thần y cất tiếng cười to, nghĩ thầm khó trách tên gia hỏa kia yên tâm để cho con gái vào núi sâu hái thuốc một mình, hoá ra đã làm phòng bị toàn thân trên dưới cho nàng.
Kỷ Tiểu Hi luống cuống tay chân lấy ra một cái bình sứ từ bên trong túi nhỏ của chính mình thoa lên trên tay hắn, kéo tay hắn đến trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thổi, sau đó không khỏi khẩn trương nhìn hắn: "Còn đau không?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, Tổ An không nhịn được cười nói: "Vốn rất đau, nhưng được cô thổi một cái, liền hết đau."
Mặt Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, không nhịn được xì một miệng: "Không đứng đắn ~ "
Tổ An không nhịn được cảm thán nói: "Tiểu Hi, cô đối với mỗi người đều tốt như vậy sao, nếu gặp phải nam nhân xấu, cô sẽ ăn thiệt thòi đấy."
Kỷ Tiểu Hi vô thức đáp: "Ta sẽ không để cho nam nhân đụng vào thân thể, ngươi và nam nhân bình thường cũng không giống nhau."
Tổ An: "..."
Đây là xem ta như tỷ muội? Đáng tiếc bàn phím không thể thu thập điểm thịnh nộ của chính mình, nếu không lần này khẳng định sẽ tăng mạnh.
Lúc này Kỷ Tiểu Hi cũng ý thức được lời mình nói có vấn đề, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta không có ý tứ kia, ta..."
Thấy nàng lo lắng không biết giải thích như thế nào, Tổ An nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng: "Yên tâm đi, chúng ta là bằng hữu, ta không ngại."
Đã bị xem là tỷ muội, vậy mình thì phải sử dụng thật tốt loại ưu thế này, kiếp trước không phải có rất nhiều kẻ đồi bại giả vờ là gay, sau đó đến gần bạn nữ, sau đó phát triển đến cùng giường chung gối sao?
Phi, ai là kẻ đồi bại, ngược lại không phải là ta!
Vào thời khắc Tổ An đang thần du vật ngoại, chợt nhận raKỷ Tiểu Hi đang nhìn mình với ánh mắt rất thương cảm: "Chuyện kia...trên tóc ta cũng có thuốc bột..."
Tổ An nhìn hai bàn tay đang sưng phồng lên như bánh báo, không khỏi có chút khóc không ra nước mắt: không phải vừa rồi cô mới tắm rửa sao?
...
Trên đường trở về thành trì, một đôi thiếu nam thiếu nữ đi trên con đường mòn trên núi, nửa đường thiếu nữ bỗng nhiên tới gần thiếu niên, thiếu niên lại giống như bị lửa đốt nhảy sang một bên.
"Chờ tới gần lão tử!" Tổ An không khỏi cảnh giác trừng thiếu nữ đối diện.
Kỷ Tiểu Hi có chút áy náy, miệng nhỏ có chút ủy khuất cong lên: "Thật xin lỗi, vừa rồi ta cũng không có cố ý."
Tổ An cũng biết vừa rồi là mình gieo gió gặt bão, trách nàng là rất không có đạo lý: "Được rồi được rồi, cô cũng không cần phải xin lỗi. Nói cho cùng cũng là vấn đề của ta. Đúng rồi, trước đó cô đã làm thế nào để tạo ra màn nước kia?"
Đi vào cái thế giới này, hắn đối với các loại tri thức tu hành chính là khát vọng như bọt biển hút nước.
Kỷ Tiểu Hi trừng to mắt: "Lúc đó ngươi đang nhìn trộm ta?"
Trong lòng Tổ An giật mình, quên mất gốc rễ này, vội vàng nói: "Ta chỉ là một mực không nghe thấy cô nói gì, có chút lo lắng nên mới hơi hơi mở ra một khe nhỏ, yên tâm, ta không thấy gì cả, cô không phải là dùng màn nước che khuất sao."
Kỷ Tiểu Hi nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, lúc này mới đáp: "Người tu hành tam phẩm có thể phóng nguyên khí ra ngoài cự ly ngắn, hình thành khải giáp tường khí ở trong vòng ba thước chung quanh, màn nước kia của ta cũng là nguyên lý như vậy."
"Thì ra là thế." Tổ An dần dần hiểu rõ, xem ra nhị phẩm là khiến cho da thịt biến thành càng cứng cỏi, tam phẩm thì là có thể phóng chân khí ra ngoài, cũng không biết đẳng cấp cao hơn sẽ có hiệu quả gì.
Kỷ Tiểu Hi bỗng nhiên dừng bước lại, nghiêng lỗ tai phảng phất như đang lắng nghe cái gì: "Tổ đại ca ngươi có nghe được gì hay không?"
"Nghe cái gì!" Tổ An hỏi, hắn làm sao cái gì cũng đều không nghe thấy?
"Có tiếng chém giết đánh nhau." Kỷ Tiểu Hi nhăn mày, hiển nhiên nàng cũng không thích dạng sự tình chém chém giết giết này.
"Chúng ta mau đi thôi." Tổ An vô thức muốn chạy, nếu như hắn là một đại lão, cũng sẽ không để ý chạy tới trang bức, nhưng hôm nay tùy tiện một tiểu nha đầu tu vi cũng đều cao hơn hắn, chứng minh cái thế đạo này thật sự là quá hiểm ác, hắn vẫn nên điệu thấp một chút mới thỏa đáng.
Cẩn thận mới là vương đạo!
"Chúng ta đi xem một chút đi, nói không chừng có người cần được cứu chữa." Kỷ Tiểu Hi kéo hắn lại, ánh mắt một mực yếu đuối trước đó bây giờ lại nhiều thêm mấy phần vẻ kiên định.