Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Sơ Nhan cũng rõ ràng hết thảy mọi chuyện, cho nên mới chủ động đưa ra chiêu rể, tìm một tên gia hỏa phế vật nhất trong thành làm rể, vội vàng cử hành hôn lễ, triệt để đoạn tuyệt tâm tư của hai phái Hoàng Đế, Tề Vương.

Cho nên Tần Vãn Như mới hoài nghi hủy hoại Linh Tuyền lần này là người do Hoàng Đế hoặc là Tề Vương phái tới.

"Mặc kệ là phe nào, thời gian tiếp theo của chúng ta cũng sẽ không khá hơn!" Sở Trung Thiên trầm giọng nói: "Tang Hoằng đã sắp tiếp nhận chức quận trưởng Lâm Xuyên Quận."

Minh Nguyệt Thành chính là nằm bên trong khu quản hạt của Lâm Xuyên Quận.

Sắc mặt của Tần Vãn Như biến hóa: "Đại Ti Nông Thừa Tang Hoằng!"

Đại Ti Nông là một trong Cửu Khanh, chủ quản tài chính quốc gia, Đại Ti Nông Thừa là người đứng thứ hai Đại Ti Nông, kẻ Tang Hoằng này giám thị xưa nay chính là muối sắt, là thân tín của Hoàng Đế, lần này được phái tới đảm nhiệm quận trưởng Lâm Xuyên Quận, nói rõ là hướng đến Sở gia.

"Nghe đồn người này thủ đoạn độc ác, lục thân bất nhận, những năm này không biết bao nhiêu quý tộc Kinh Thành bị gã làm cho cửa nát nhà tan, lần này Sở gia chúng ta chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm." Tần Vãn Như không khỏi lo lắng.

Thấy thê tử mạnh mẽ xưa nay lộ ra thần sắc yếu đuối, Sở Trung Thiên ôm nàng vào trong ngực: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Sở gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ, Tang Hoằng gã cũng chỉ là bát phẩm, đến thời điểm đó hươu chết vào tay ai còn chưa biết được."

Tần Vãn Như trừng trượng phu một cái: "Có khó đối phó hay không cũng không phải là chỉ nhìn tu vi cá nhân, đạo tặc Trần Huyền Long Ẩn Sơn ngoài thành chỉ là lục phẩm, nhiều năm như vậy cũng không thấy ngươi diệt gã?"

Sở Trung Thiên hừ một tiếng: "Tên gia hỏa Trần Huyền kia cực kì trơn trượt, như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, mỗi lần ta nhận được tin tức tiến đến gã đã biến mất không còn tăm tích, cho nên ta hoài nghi trong thành này có nội ứng mật báo cho gã, nếu không thì nhiều năm như vậy, làm sao có thể không bắt được gã!"

Tần Vãn Như xoay động nhãn châu: "Đám đạo tặc này không chỉ có buôn bán muối lậu, còn cướp giết thương đội đi ngang qua, cứ ném vấn đề này cho Tang Hoằng, gã thân là quận trưởng, chẳng lẽ còn sẽ ngồi nhìn mặc kệ không lý đến."

Hai mắt Sở Trung Thiên tỏa sáng: "Phu nhân có ý kiến hay, đúng vậy, nghe nói gần đây thương đội Ngọc gia muốn tới Minh Nguyệt Thành, đến thông báo cho bọn họ một chút, tránh cho bị đám người Trần Huyền này phục kích...ôi chao đau đau đau..."

Ông ta còn chưa nói xong, liền bị Tần Vãn Như nhéo lỗ tai: "Ta thấy ngươi là lo lắng cho nữ chủ nhân Ngọc Yên La người ta, Ngọc Thụ Quỳnh Chi Tác Yên La, đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành năm đó, ngươi còn không biết xấu hổ theo đuổi người ta, đáng tiếc sau cùng nàng lại gả cho Vân Trung Quận Công. Làm sao, ngươi bây giờ còn muốn nhân cơ hội nối lại tiền duyên hay sao?" (L ấy m ã g i ảm g iá 50 % liên h ệ za lo 0 9 0 6. 5 2 6. 0 0 4)

Sở Trung Thiên vội vàng xin tha: "Phu nhân, người ta đều đã thành thân nhiều năm như vậy, ta làm sao sẽ còn có ý nghĩ khác, chớ có nói lung tung."

Tần Vãn Như lại không có buông tay, hừ lạnh một tiếng: "Nhưng theo ta được biết, vài ngày trước đó Vân Trung Quận Công qua đời ngoài ý muốn, bây giờ Ngọc Yên La thế nhưng là độc thân."

Hai mắt Sở Trung Thiên tỏa sáng: "Thật sao?"

Ông ta lập tức cảm nhận được bên cạnh truyền đến hai đạo ánh mắt giết người, vội vàng sửa lời nói: "Phu nhân, ta ngay cả những chuyện này cũng không biết, chứng minh ta cho tới bây giờ cũng không có quan tâm đến nàng, huống chi ngươi cũng không phải không biết tình huống của ta, nào sẽ còn có tâm tư gì."

Thấy thần sắc của Sở Trung Thiên ảm đạm, Tần Vãn Như vội vàng buông lỗ tai của ông ta ra: "Phu quân, thật sự xin lỗi."

Sở Trung Thiên lắc đầu nói: "Là ta có lỗi với ngươi."

Tần Vãn Như không muốn thấy ông ta như thế, vội vàng dời đề tài: "Đúng rồi, Sơ Nhan đi đâu rồi?"

Sở Trung Thiên đáp: "Sơ Nhi hẳn là mang Bùi gia tiểu thư đi vào trong thành du ngoạn."

Tần Vãn Như nhướng mày: "Nàng đến từ Bùi gia, hẳn là người Tề Vương nhất mạch, lần này bỗng nhiên đến học viện Minh Nguyệt đọc sách, luôn cảm thấy nàng có chút rắp tâm không tốt."

Sở Trung Thiên cười ha ha một tiếng: "Yên tâm đi, Sơ Nhan nhà mình thông minh như vậy, trong lòng tự có chừng mực."

Tần Vãn Như hừ một tiếng: "Bùi Miên Mạn kia tuổi không lớn lắm, lại trời sinh điên đảo chúng sinh như hồ ly, cặp mắt đào hoa kia giống như lúc nào cũng đang câu dẫn nam nhân, ta không thích nàng."

Sở Trung Thiên không nhịn được cười nói: "Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng nàng sẽ đoạt nam nhân cùng với Sơ Nhan?"

Nghĩ đến bộ dạng xui xẻo của Tổ An kia, thực sự rất khó tưởng tượng Bùi Miên Mạn sẽ nhìn trúng hắn, Tần Vãn Như cũng không nhịn được cười rộ lên: "Nếu nàng thật sự muốn đoạt tên khốn kia, ta còn ước gì được vậy."

Hắt xì ~

Tổ An hung hăng hắt xì hơi, nghĩ thầm cũng không biết là phu nhân tiểu thư nhà ai đang nhớ thương chính mình.

"Cô gia, ngài cảm lạnh rồi à, để tiểu nhân tìm cho ngài một cái áo dày." Một giọng nói đột nhiên vang lên, Tổ An còn chưa có kịp phản ứng, một bóng người liền cầm một cái áo phủ ở trên người hắn.

Tổ An sửng sốt một chút, nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, bộ dáng của thiếu niên ước chừng mười bốn ~ mười lăm tuổi, mặc một thân trang phục màu xanh lam, trên đầu búi tóc như hai cái bánh bao, đôi mắt ngược lại là rất lớn, da mịn thịt mềm.

"Ngươi, ngươi là ai?"

"Cô gia không biết sao, tiểu nhân là thư đồng của ngài đây." Thiếu niên kia nở nụ cười nịnh nọt nói.

"Thư Đồng?" Tổ An đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn nhớ ra sự tình mình sẽ đến học viện Minh Nguyệt, nhưng chỉ là đi trường Tư Thục của gia tộc mà thôi, còn được chuyên môn cấp cho cả thư đồng?

Xem ra Công Tước Phủ này quả nhiên là chó nhà giàu, ừm, ta ưa thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK