Trên thực tế, khi Tổ An xem thế giới động vật ở kiếp trước, hắn khá ghen tị với những con sư tử đực trên đồng cỏ châu Phi, chúng không phải làm bất cứ việc gì ngoại trừ đánh nhau mỗi ngày, còn có một đám hậu cung, đi săn đều là những con sư tử trong hậu cung kia đi làm.
Ừm, đã quyết định rồi, ăn cơm chùa của một nhà thật sự là không có chí khí, ta muốn làm ăn cơm chùa Vương!
Có điều hắn lập tức nghĩ tới tiểu huynh đệ không biết cố gắng của chính mình kia, nhất thời chua xót chảy nước mắt.
"Tại sao ngươi khóc?" Một thanh âm già nua vang lên ở sau lưng.
Tổ An giật mình, nhìn lại, phát hiện ra Mễ lão đầu đang đứng ở cửa ra vào: "Ngươi làm sao bước đi không có tiếng động?"
Mễ lão phớt lờ câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi trở về từ học viện?"
"Ừm." Tổ An nghĩ thầm như vậy cũng không tính là nói dối, hôm nay xác thực đi học viện, chỉ là không có đi vào mà thôi.
"Như vậy đã kết giao với Vi Hoằng Đức chưa?" Mễ lão đầu khom người, lặng lẽ nhìn hắn.
Tổ An thuận miệng ứng phó: "Hôm nay vừa đi, còn chưa kịp gặp y."
Mễ lão đầu ồ một tiếng, nhắc nhở: "Vậy ngươi phải nắm chặt thời gian."
"Ta biết rồi." Tổ An ngược lại là có chút xấu hổ, nghĩ thầm phải tìm cơ hội đi hỏi thăm họ Phùng kia một chút, cũng coi như có bàn giao đối với Mễ lão đầu.
"Vậy ngươi tự mình nghỉ ngơi đi." Mễ lão đầu quay người rời đi.
Lúc mới bước tới cửa, một bóng người đỏ rực xinh đẹp chạy tới, giống như một Tinh Linh hoả diễm xinh đẹp: "Họ Tổ, hôm nay sao không thấy ngươi đi học?"
Người đến tự nhiên là Nhị tiểu thư Sở gia Sở Hoàn Chiêu.
Nghe được lời nói của nàng, Mễ lão đầu bỗng nhiên quay đầu, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Tổ An.
"Không biết lớn nhỏ, không biết gọi tỷ phu sao?" Trong lòng Tổ An giật mình, vội vàng trừng Sở Hoàn Chiêu một cái.
Điểm thịnh nộ đến từ Sở Hoàn Chiêu + 24!
Sở Hoàn Chiêu đang muốn phát tác, bỗng nhiên nghĩ đến đánh cược đêm đó, đành phải không tình nguyện hô một tiếng: "Tỷ...tỷ phu, hôm nay tại trường học làm sao lại không thấy ngươi?"
Chú ý tới ánh mắt của Mễ lão đầu, Tổ An ngượng ngùng cười: "Trường học lớn như vậy, ngươi không tìm thấy ta cũng rất bình thường."
Sở Hoàn Chiêu lắc đầu: "Không đúng, ta đi tìm tất cả các lớp học mới, đều không nhìn thấy ngươi, ngươi cũng không thể vừa vào học liền vào lớp cấp cao chứ."
Điểm thịnh nộ đến từ Mễ Liên Anh + 99!
Chú ý tới ánh mắt âm trầm của Mễ lão đầu, Tổ An biết lão chỉ sợ đã khám phá chân tướng, vào thời điểm đang lo lắng lão có thể đánh người hay không, một thân ảnh đã hùng hùng hổ hổ xông tới:
"Tổ An ngươi hay lắm, chúng ta có hảo ý đưa ngươi đến học viện ma luyện, kết quả ngươi cũng dám trốn học!"
Người chưa tới, thanh âm đã tời trước, người tới đương nhiên là chủ mẫu Sở gia Tần Vãn Như, nàng vừa vào cửa liền trợn mắt nhìn đối với Tổ An.
Điểm thịnh nộ đến từ Tần Vãn Như + 478!
Tổ An giật mình, nghĩ thầm nàng làm sao nhanh như vậy liền biết sự tình ta trốn học? Bỗng nhiên chú ý tới Thành Thủ Bình né tránh ở sau lưng nàng, suýt nữa tức điên.
Tên chó chết này, mật báo thật đúng là rất giỏi.
"Ta không muốn đến trường." Đối mặt với ánh mắt giết người của Tần Vãn Như, Tổ An kiên trì nói, quyền lợi của chính mình vẫn là do tự mình tranh thủ, đương nhiên có tranh thủ được không thì không nhất định.
"Chuyện này cũng không phải là do ngươi!" Tần Vãn Như lộ ra gương mặt lạnh lùng: "Ngày mai nhất định phải đi cho ta, đến thời điểm đó ta sẽ phái người theo sát một tấc cũng không rời, ngươi còn giở trò gì, đừng trách ta không khách khí!"
Nàng hừ lạnh một tiếng, quay người đi mấy bước bỗng nhiên lại cảm thấy không cam tâm, lại quay đầu nói: "Sự tình hôm nay cũng không thể tính toán như vậy, đi đến phòng tạm giam, phạt chép gia pháp 100 lần, một lần cũng không được thiếu!"
"Gia pháp?" Tổ An tức xạm mặt lại, không ngờ được tình tiết ở bên trong phim truyền hình trước kia vậy mà rơi vào trên đầu mình.
Thành Thủ Bình tránh ở một bên che miệng cười trộm, hiển nhiên có chút cười trên nỗi đau của người khác, kết quả bị Tần Vãn Như nhìn thấy, hừ lạnh nói: "Hôm nay cô gia trốn học ngươi có sai lầm bỏ bê chức trách, nếu ngươi đã cười vui vẻ như vậy, như vậy hãy cùng chép với hắn đi."
Thành Thủ Bình: "? ? ?"
Y nhất thời có một loại cảm giác đang cắn hạt dưa xem đám người cứu hỏa, sau đó phát hiện ra bị thiêu là nhà mình.
Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh le lưỡi, vội vàng chạy tới kéo cánh tay của mẫu thân: "Nương, có lẽ tỷ phu chỉ là nhất thời không quen đến trường, nói không chừng vài ngày nữa sẽ quen, nương cũng không nên tức giận."
"Con gọi hắn là cái gì?" Tần Vãn Như nhướng mày.
"Tỷ...tỷ phu." Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt, dù sao thì đánh cược thua cũng rất xấu hổ.
"Tên gia hỏa bùn nhão không dính lên tường được này làm sao xứng đáng làm tỷ phu của con, về sau không cho phép gọi như vậy, có biết hay không?" Tần Vãn Như trừng con gái một cái, trong lòng vốn đã đủ phiền, kết quả cùi chỏ của con gái còn hướng ra bên ngoài.
"Vâng!" Sở Hoàn Chiêu lặng lẽ làm mặt quỷ đối với Tổ An, ra hiệu đây cũng không phải là nàng đánh bạc thua không nhận nợ, mà là mẫu thân đại nhân miệng vàng lời ngọc.
Tần Vãn Như kéo tay của con gái: "Trở về với ta, về sau ít tiếp xúc cùng với dạng người này, tránh cho bị làm hư."
Nhìn Sở phu nhân hùng hùng hổ hổ rời đi, Tổ An cũng không hiểu, nếu đã chướng mắt hắn như vậy, vì sao lại chọn hắn làm rể? Vị Sở phu nhân này đẹp thì đẹp, nhưng cũng quá hung hãn, khó trách những năm này Sở Trung Thiên cũng đều không có thu tiểu thiếp, không khỏi biểu thị đồng tình đối với vị cha vợ tiện nghi này.