Hắn vốn muốn xoay người rời đi, nhưng tên gia hỏa Thành Thủ Bình này ở chỗ này nhìn chằm chằm, lấy cái miệng rộng của y, chính mình muốn chạy thoát ở trước mắt y, bảo đảm một giây sau toàn bộ người Sở gia đều biết.
Trước mắt hắn không thể không ở lại Sở gia, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, ài, cơm chùa cũng không phải ăn ngon như vậy.
Trước vào trường học, lại tìm một địa phương không có người chuồn đi.
Hắn chộp lấy chiếc cặp mà Thành Thủ Bình chuẩn bị cho hắn——lớn như thế còn phải cầm cặp sách đi lên học đường, thật con mẹ nó xấu hổ.
Tổ An bước vào cổng trường với khuôn mặt thối, sau khi đi vào mới phát hiện ra phía trước là một con đường lớn rợp bóng cây, hai bên có những cây cổ thụ cao ngất, khiến cho con đường này rất yên tĩnh.
Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện ra ven đường có không ít thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, váy ngắn tung bay trong gió, cặp đùi trắng nõn thấp thoáng...
Học viên ở cái thế giới này ăn mặt thoáng hơn hắn tưởng, dường như đến trường học cũng không có khó chấp nhận như vậy.
Từ xa đã thấy phía trước còn có một cánh cửa lớn, có người trấn giữ ở đó kiểm tra học viên ra vào, hóa ra ở đó còn có cổng trường khác.
Tổ An đảo mắt, trực tiếp tìm cơ hội thoát khỏi đám đông, rời đi theo đường nhỏ bên cạnh.
Đi học? Không có khả năng đi học, đời này cũng đều khó có khả năng lại đi học!
Hắn đi dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây, nhưng cây xanh ở gần học viện Minh Nguyệt quá tươi tốt, đâu đâu cũng có hoa, cây cỏ và đại thụ, hắn đi tới đi lui liền có chút lạc đường.
Cuối cùng vào lúc hắn rời khỏi phạm vi của học viện Minh Nguyệt, hắn cũng đều có chút không phân rõ đông nam tây bắc.
"Đây là nơi nào?" Minh Nguyệt Thành phi thường lớn, hắn cũng mới đến cái thế giới này không được hai ngày, không có chút quen thuộc nào đối với Minh Nguyệt Thành, cũng không biết mình ở chỗ nào trong thành.
"Ngọc gia nổi danh như vậy, hẳn là sẽ có người biết nhà nàng ở nơi nào." Trong đầu của Tổ An luôn suy nghĩ về việc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của Kỷ Đăng Đồ, sớm ngày trọng chấn hùng phong, nếu không thì tu luyện để làm gì, sống còn có ý nghĩa gì.
Hắn đi nửa ngày, kết quả giống như gặp quỷ, ở phụ cận vậy mà một người cũng không tìm thấy.
Ầm ầm! Một tia chớp xẹt qua bầu trời, sau đó có thể nghe thấy tiếng sấm mơ hồ trong mây đen, ngay sau đó là những hạt mưa rơi xuống từ trên trời.
Tổ An cũng không để ý đến chút mưa nhỏ này, nhưng sấm sét lại làm cho hắn hoảng sợ, phải biết rằng hắn chính là bị sấm sét đánh vào cái thế giới này, hắn cũng không nghĩ rằng mình bị sấm sét đánh một lần nữa, sẽ có thể xuyên ngược trở về, khả năng lớn là sẽ trực tiếp toi đời.
Ầm ầm! Tiếng sấm càng lúc càng lớn, Tổ An phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện ra nơi xa có lương đình, vội vàng chạy tới tránh né.
Sau khi chạy vào, hắn không khỏi sững sờ, bởi vì hắn phát hiện ra trong lương đình đã có người tới trước, là một nữ tử mặc váy lười biếng ngồi ở trên ghế bên cạnh đình nghỉ mát, thân thể tựa vào trên lan can, một tay chống cằm ngơ ngác nhìn vào khoảng không trong màn mưa, ngón trỏ của tay kia nhẹ nhàng móc bầu rượu xanh, bầu rượu theo ngón tay nàng chập chờn cũng nhẹ nhàng đong đưa theo, giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ ngay lập tức rơi xuống đất, nhưng hết lần này tới lần khác lại treo chắc trên đầu ngón tay của nàng, không thể rơi ra.
Tổ An nhanh chóng bị một khung cảnh khác thu hút, đôi chân của nữ tử này rất tự nhiên cong trên ghế, nàng đặt giày ngay ngắn trên mặt đất, nên dưới váy lộ ra một đôi mũi chân trắng nõn không tỳ vết, so với ngọc thạch còn muốn ôn nhuận hơn, so với tơ lụa còn muốn mềm nhẵn hơn.
Trước hôm nay, Tổ An vẫn cảm thấy trừ mê mặt, mê ngực, mê eo, mê đùi, những cái khác đều là dị đoan, nhưng vào giờ khắc này, hắn rốt cục có chút lý giải vì sao một ít người lại là mê chân.
"Nhìn đủ chưa?" Nữ tử không quay đầu lại, nhưng dường như lại rõ ràng mọi thứ phía sau mình.
"Chưa có nhìn đủ." Tổ An buột miệng, nhưng trong lòng lại có chút hối hận, khi nào thì mình mới có thể thay đổi cái miệng xấu này, bây giờ cũng không phải đang ở trên mạng, cách đối phương cáp mạng cùng với màn hình, người ta sẽ thật sự có thể tới đánh hắn.
Cho dù vừa mới thăng cấp tới lực lượng hai mươi người, nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác, nữ tử trước mắt không phải là hắn có thể đối phó được.
Nữ tử kia hiển nhiên cũng không ngờ được hắn vậy mà lại trả lời thẳng thắn như thế, không nhịn được quay đầu nhìn một chút tên gia hỏa vô sỉ này, dò xét hắn trên dưới một phen, lại quay đầu ngơ ngác nhìn màn mưa nơi xa:
"Vậy ngươi tiếp tục nhìn đi."
Lần này đến lượt Tổ An giật mình, trước đây trên mạng hắn đã nhìn thấy đủ loại thần tiên, nhưng cũng không ngờ được nữ tử này sẽ trả lời như vậy, vừa mới nhìn thoáng qua, hắn đã phát hiện ra đối phương là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhưng bên trong đôi mắt xa xăm và trong veo dường như có một loại ưu sầu không thể giải thích được.
Nàng cứ như vậy ngồi không phải ngồi, giống như nằm không phải nằm trên lan can, mưa phùn bay vào từ ngoài đình, vẩy ở trên người nàng, nàng vẫn thờ ơ, dường như có thể cảm nhận được hơi thở yên tĩnh của nàng từ xa.
Tổ An ngay từ đầu còn tràn đầy phấn khởi đánh giá dáng người mỹ lệ của giai nhân trước mắt, nhưng không biết vì sao, nhìn một chút liền không tự chủ được trở nên bi thương.