"Hái thuốc, ngươi hái thuốc gì?" Thanh âm của thiếu nữ vang lên ở một bên khác tảng đá lớn, hiển nhiên nàng cũng muốn mượn tảng đá lớn này che giấu thân thể.
Tổ An sững sờ, nghĩ thầm em gái ngươi không biết có phải đã để ý nhầm chỗ rồi không, ở trong tình cảnh này vậy mà hỏi ta vấn đề hái thuốc?
Sau khi than thở, hắn vẫn đáp: "Ta đang thu thập Cẩu Bảo."
Thời gian hắn đến cái thế giới này quá ngắn, trước mắt hắn cũng chỉ biết tên của loại dược liệu này.
"Đuổi ngươi là Cương Liệt Sài sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ lại vang lên.
"Đúng vậy." Tổ An sững sờ, tiểu cô nương này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất có hiểu biết.
"Sài Lang Cốc cách nơi này không xa, ngươi dám đi thu thập Cẩu Bảo, như vậy thực lực của ngươi nhất định rất cao?" Thiếu nữ hỏi.
Tổ An ngượng ngập cười nói: "Có lẽ vậy."
Người khác đều là giả heo ăn thịt hổ, xem ra chính mình chỉ có thể giả vờ lão hổ một chút để trong lòng người ta sinh kiêng kỵ mới được.
Thiếu nữ thốt lên một tiếng rồi không còn nói nữa, sau một hồi lâu mới nói một lần nữa: "Ta muốn đứng lên mặc quần áo, ngươi có thể...có thể nhắm mắt lại hay không?"
Tổ An nghe xong liền mừng rỡ, chính mình lo lắng nửa ngày, kết quả cô nương này lại có tính cách hiền lành, như vậy chuyện này liền dễ xử lý.
"Được!" Hắn thuận miệng đáp ứng.
Nghe thấy tiếng nước truyền đến từ bên kia, hắn không khỏi suy nghĩ, hiện tại trước mắt có một vấn đề được bày ra, ngươi muốn nhìn lén một chút, đến cùng là làm cầm thú, hay là không bằng cầm thú.
Thân thể trắng như ngọc của thiếu nữ vừa hiện lên trong đầu, Tổ An liền cảm thấy chóp mũi hơi nóng, đưa tay sờ, vậy mà một mảnh đỏ thẫm.
Chết tiệt, vậy mà chảy máu mũi!
Tổ An không thể không cảm thán, nuốt mấy viên Tẩy Tủy Đan vào trong bụng, thân thể vô cùng suy yếu trước đó dường như cũng nhiều thêm không ít dương khí.
"Á ~ "
Thiếu nữ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Tổ An không khỏi phỏng đoán ác ý, không phải là bị rắn độc cắn trúng chỗ nào đó chứ, vậy thì ta ngược lại là không ngại hi sinh một chút, tự mình dùng miệng giúp nàng hút độc ra.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì hắn cảm thấy ngọn núi rung chuyển, như thể một đoàn tàu lao về hướng này.
"Chạy mau!"
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo nắm lấy cánh tay của hắn, nhanh chóng bơi về phía trong nước, sau một khắc tảng đá lớn vừa rồi liền bị đập thành từng mảnh, ngay sau đó một thân hình khổng lồ xuất hiện tại chỗ đó, gầm thét đối với hai người trong nước.
"Đây là tê giác sao?" Tổ An chấn kinh, con tê giác này to như một con voi vậy, động vật ở cái thế giới này đều là uống sữa voi mà lớn sao? Hơn nữa ánh mắt còn đỏ như vậy, hẳn là bị bệnh bò điên.
"Nó được gọi là Hồng Nhãn Cuồng Tê, hung thú tứ phẩm, khứu giác rất kém, tính khí nóng nảy không gì sánh được, thường xuyên sẽ vô duyên vô cớ công kích bất kỳ mục tiêu nào nhìn thấy." Một thanh âm vang lên.
Tổ An quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấy rõ hình dạng của thiếu nữ, trán cắt tóc mái, hai lọn tóc xõa bên cạnh, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo thanh tú, cặp mắt đào hoa trong veo phối hợp với khuôn mặt trắng như trứng bóc, khí tức thiếu nữ thanh xuân đập vào mặt.
Nhưng càng mấu chốt là, nàng có vẻ không ăn mặc chỉnh tề.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, thiếu nữ vô thức cúi đầu kinh hô một tiếng khiến cho Hồng Nhãn Cuồng Tê bên bở càng trở nên nóng nảy.
"Ngươi mau quay lại đi!" Thanh âm của thiếu nữ cũng đều mang theo tiếng khóc nức nở.
"Cô đừng khóc, ta sẽ quay lại." Tổ An xoay người, không biết vì sao, thanh âm mềm mại nhu nhuyễn của tiểu cô nương này khiến cho hắn không có cách nào sinh ra bất luận tà niệm gì—— đương nhiên, bằng vào tình trạng cơ thể trước mắt của hắn, có thể nổi lên được tà niệm mới có quỷ.
Thiếu nữ dùng hai tay ôm chặt ngực, cúi đầu thấp giọng nói: "Cảm ơn ~ "
Tổ An hỏi: "Quần áo của cô đâu?"
"Ở...ở trên bờ." Một cánh tay mảnh mai duỗi ra chỉ về phía tảng đá lúc nãy, âm thanh thiếu nữ rụt rè vang lên.
"Con Cuồng Tê kia một mực ở nơi đó thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cùng nhau đánh chết nó?" Tổ An hỏi, hắn đang thăm dò, muốn xem thử đối phương đến cùng có tu vi gì.
Tuy nhiên, một con tê giác tứ phẩm liền khiến cho nàng sợ như vậy, xem ra tu vi của nàng coi như lại cao hơn cũng có hạn.
"Da của Hồng Nhãn Cuồng Tê rất dày, cho dù là người tu hành tứ phẩm cũng rất khó làm nó bị thương." Thiếu nữ hơi hơi lắc đầu nói.
"Để ta thử xem sao." Tổ An nói, có con dao găm chỉ cần chạm vào là chết kia, đối phó với loại quái vật có khả năng phòng thủ cao và tấn công thấp này là khá có hiệu quả, chính mình vừa vặn nhân cơ hội này để giả làm một cao thủ hù doạ nàng, tránh cho nàng truy cứu sự tình vừa rồi.
"Không...không cần, rất nhanh sẽ xong." Thiếu nữ đáp.
"? ? ?"
Vào thời điểm Tổ An không thể giải thích được, đột nhiên nhận thấy Hồng Nhãn Cuồng Tê trên bờ đang lắc đầu liên tục, như thể đang say rượu, sau đó ngã trên mặt đất.
"Cô làm?" Tổ An chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô, không nhịn được nuốt nước miếng, tiểu nha đầu này không phải là đang giả heo ăn thịt hổ đó chứ?
Thiếu nữ ừm một tiếng: "Vừa rồi ta bôi thuốc ở trên tảng đá kia, nó xông tới đụng nát tảng đá, tự nhiên hút cả bột thuốc vào."
"Thuốc gì mà lợi hại như vậy, một con thú to như vậy cũng đều bị đánh ngã!" Tổ An tắc lưỡi không thôi, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng: "Cô đã làm gì ở phía trên tảng đá kia?"
"Ta...ta...lo lắng..." Thiếu nữ ấp a ấp úng, thanh âm càng ngày càng thấp: "Lo lắng ngươi...nhìn lén, nhưng ngươi yên tâm, đây chỉ là mê dược, không có độc."