"Được, nói không chừng chúng ta sẽ thực sự gặp lại nhau." Bên môi của nữ tử nhiều thêm một tia đăm chiêu.
Tổ An nghĩ thầm tin ngươi mới lạ, chẳng lẽ mỹ nữ dễ gặp được như vậy.
Hắn vừa rời khỏi đình nghỉ mát không được bao xa, bỗng nhiên cách đó không xa có một người áo đen đi ngang qua, liếc hắn một cái, chưa đi được mấy bước, lại nhanh chóng quay lại: "Ồ, Tổ An?"
"Ngươi là ai?"
Trên mặt nam tử trước mắt từ cái mũi đến má phải có một vết sẹo thật dài, Tổ An nhìn thấy tiêu chí hoa mai trên cổ áo của gã, trong lòng không khỏi giật mình, hắn nhớ đến Mai Hoa Thập Nhị cũng có tiêu chí tương tự.
Người kia cười lạnh nói: "Ngươi thật sự là quý nhân có nhiều chuyện nên hay quên, ta là Mai Hoa Thập Tam, trước đó còn đã từng đánh bạc với ngươi, ngươi nhanh như vậy đã quên?"
"Mai Hoa Thập Tam!" Tổ An nhớ đến việc Mai Hoa Thập Nhị đã từng nhắc đến người này, gã là kẻ có tu vi cao nhất bên trong 13 đứa con nuôi của Mai Siêu Phong, đã đột phá đến tam phẩm.
Nghĩ tới đây hắn liền có chút nhức cả trứng, làm sao mà mỗi người đều có đẳng cấp cao hơn hắn?
Đồng thời cũng cảm thán chủ cũ của cỗ thân thể này trước đó là tìm đường chết cỡ nào, vậy mà đánh bạc cùng một chỗ với dạng người này?
"Thập Nhị ca của ta đâu?" Mai Hoa Thập Tam trầm giọng hỏi.
"Cái gì mà Thập Nhị ca? Vì sao lại hỏi ta?" Tổ An trực tiếp phủ nhận, đồng thời cũng hiếu kỳ tại sao đối tìm tới cửa nhanh như vậy?
"Bớt giả bộ hồ đồ với ta, có người nhìn thấy gã đi ra ngoài thành cùng với ngươi, vì sao gã lại một mực không có tin tức." Mai Hoa Thập Tam phát ra âm thanh lạnh lùng nói.
"Há, nhớ rồi, hoá ra là gã!" Tổ An suy nghĩ như điện: "Gã và ta đi ra khỏi thành không bao lâu, liền đụng phải một kẻ họ Đàm, sau đó liền đi truy đuổi đối phương, tách ra với ta, đằng sau ta cũng không biết."
"Họ Đàm, chẳng lẽ là tên phản đồ Đàm Uy kia?" Mai Hoa Thập Tam rơi vào trầm tư.
Tổ An nói: "Nếu đã biết rõ ràng vậy thì ta có việc đi trước."
Nếu như đối phương là nữ sát thủ đáng yêu bên trong《 Ngũ Lục Thất 》kia, có lẽ hắn còn có hứng thú tán gẫu thêm vài câu với đối phương, nhưng một nam nhân thối hung hãn mặt thẹo, hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi phụng bồi.
"Chờ một chút!" Mai Hoa Thập Tam một phát bắt được đầu vai của hắn.
Trên vai truyền đến lực đạo, Tổ An lập tức phán đoán ra lực lượng của gã lớn hơn xa chính mình, liền kềm chế xúc động xuất thủ: "Còn có chuyện gì vậy?"
Chỉ thấy Mai Hoa Thập Tam lấy ra một trang giấy từ trong ngực: "Thời gian cũng còn không nhiều, ngươi cũng nên giải quyết khoản nợ cờ bạc của mình chứ?"
"Cái gì? Khoản nợ?" Trên khuôn mặt của Tổ An có một dấu chấm hỏi.
"Ngươi sẽ không phải là muốn giựt nợ đó chứ, giấy trắng mực đen rõ ràng, ở trên còn có dấu tay ngươi in." Mai Hoa Thập Tam cười lạnh liên tục.
Tổ An vội vàng định thần nhìn lại, phát hiện ra trên đó viết chính mình thiếu đối phương một ngàn lượng bạc...đằng sau còn có một dấu tay đỏ tươi, nhìn thấy thứ này, trong đầu hắn hiện ra từng cảnh tượng ngắn ngủi.
Lúc đó giống như là hắn đi theo Mai Hoa Thập Tam đến đổ phường đánh bạc, kết quả thua đỏ mắt, liền tìm đối phương mượn, mượn tới mượn đi tổng cộng thua trọn vẹn một ngàn lượng.
Mẹ, tên gia hỏa này thật sư là một tên phế vật, đồ bỏ đi, khó trách bị tất cả mọi người xem thường, ngay cả một nha hoàn cũng dám chỉ vào cái mũi của hắn mắng.
Tổ An cũng đều có chút xem thường chính mình ở thế giới này, sống trên đời quả thực là lãng phí lương thực, một ngàn lượng bạc chính là tương đương với sáu tỷ ở kiếp trước!
"Ngươi nói rằng sau khi ngươi trở về Sở Phủ liền sẽ có tiền trả ta, tiền đâu?" Mai Hoa Thập Tam vươn tay ra trước mặt hắn: "Nếu không có tiền mà nói, ta có thể chặt hai tay của ngươi dựa theo ước định."
"Ta là cô gia Sở gia, ngươi dám đụng vào ta?" Tổ An kiên trì nói, hắn mặc dù kiếm lời chút bạc từ chỗ của Kỷ Tiểu Hi và Mai Hoa Thập Nhị, nhưng vẫn còn ít hơn 1000 lạng rất nhiều.
Hơn nữa coi như có đủ, hắn cũng không nỡ dùng để trả nợ cho người đã chết, người chết nợ tiền, sao người sống phải trả? Huống chi bây giờ còn có chỗ dựa lớn như Sở gia.
"Nếu như ngươi thật sự thiếu gã 1000 lạng, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật trả hết số tiền nợ kia, lực lượng lời thề và khế ước ở cái thế giới này phi thường cường đại, bất luận người làm trái nào cũng đều sẽ phải gánh chịu trời phạt, coi như là Công Tước Phủ, trừ phi giúp ngươi trả tiền, bằng không cũng không bảo hộ được ngươi." Trong đình nghỉ mát truyền tới một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, hoá ra là nữ tử vừa rồi kia mở miệng.
"Lại còn cất giấu một đại mỹ nhân dạng này?" Lúc này Mai Hoa Thập Tam mới nhìn thấy nữ tử trong đình nghỉ mát, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh diễm.
"Ngươi kế tiếp là muốn đùa bỡn ta sao?" Nữ tử hơi hơi ngoẹo đầu, lộ ra bộ dáng tò mò.
Mai Hoa Thập Tam cười ha ha một tiếng: "Ta đùa giỡn thì thế nào..." Có điều ánh mắt gã bỗng nhiên rơi vào bầu rượu xanh trên ngón tay của nàng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng cười ha hả, thay đổi phong cách: "Cô nương nói quá lời, Mai Hoa Bang chúng ta là bang phái nghiêm túc, làm sao sẽ làm dạng sự tình như vậy."
Tổ An có chút hiếu kỳ, nữ tử này đến cùng là ai, vì sao Mai Hoa Thập Tam vô cùng phách lối trước đó cũng không dám chọc, hắn thừa cơ lấy phiếu nợ trong tay đối phương tới nghiên cứu.
Mai Hoa Thập Tam cười lạnh: "Làm sao, muốn xé bỏ phiếu nợ? Ở chỗ ta còn có một bản sao lưu, xé cũng vô dụng."