Mục lục
Lục Địa Kiện Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chết thật rồi?" Tổ An buông lỏng một hơi, lúc này hắn không còn sức để nghĩ đến chuyện khác, cả người nằm co quắp trên mặt đất, ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

"Liếm Cẩu ngươi làm sao vậy?" Sở Hoàn Chiêu ở bên ngoài cửa sổ vốn nhìn thấy chó cưng của mình chiếm thượng phong, nhưng một giây sau thì tình thế nghịch chuyển, cực kỳ không hiểu chạy vào xem xét, nhưng mặc nàng kêu gọi như thế nào, đối phương cũng đều không có nửa điểm phản ứng.

"Ngươi vậy mà giết Liếm Cẩu của ta!" Sở Hoàn Chiêu rốt cục cũng phát hiện ra chó cưng đã chết, cả người xù lông trong nháy mắt.

Điểm thịnh nộ + 233!

Tổ An căn bản không còn sức lực để phản ứng, có điều hắn vẫn vô thức thu hồi Dao Găm Có Độc vào trong hòm vật phẩm, cẩu thả mới là vương đạo, nếu không cần bại lộ át chủ bài thì cũng không cần bại lộ át chủ bài.

Vừa rồi dùng cái bàn chống đỡ thân hình chó to, đối phương có lẽ là không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.

"Ngươi hãy trả mạng cho Liếm Cẩu!" Trong đôi mắt của Sở Hoàn Chiêu rơm rớm nước mắt, phải biết rằng phụ mẫu của nàng đều bận rộn công việc, tỷ tỷ lại quanh năm ở bên ngoài, trong phủ cũng đều không có người nào chơi với nàng, Liếm Cẩu có thể nói là bằng hữu duy nhất của nàng.

Nàng dùng đôi ủng hung hăng đá vào trên người Tổ An, điểm thịnh nộ + 10 + 10 + 10...

Tổ An lẩm bẩm một tiếng, hắn hiện tại có chút hư thoát, rất khó tránh được, may mắn là đối phương đá vào mông của hắn, chỗ đó thịt nhiều miễn cưỡng coi như gánh chịu được.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Sở Hoàn Chiêu càng giận hơn, bỗng nhiên gỡ cây roi từ bên hông, cổ tay rung lên liền quất ở trên người hắn.

"Ái!" Tổ An vốn toàn thân vô lực, nhưng một roi này thực sự quá đau, đau đến mức hắn đột nhiên ngồi dậy.

Nhìn thấy phản ứng khoa trương của hắn, lúc này Sở Hoàn Chiêu mới hài lòng gật đầu: "Biết lợi hại chưa, tỷ tỷ sợ ta bị khi dễ, cố ý tìm vũ khí cho ta—— Roi Kêu Rên, có thể phóng đại đau đớn gấp mười lần, không có người nào có thể chịu đựng."

"Roi Kêu Rên?" Tổ An nuốt nước miếng, nghe danh tự cũng biết không phải là vật gì tốt, phóng đại đau đớn gấp mười lần, khó trách sẽ khó có thể chịu đựng như vậy.

Nhưng khiến cho hắn ngoài ý muốn là, hắn phát hiện ra vật chất vàng bên trong trận pháp thứ nhất trên người mình dường như nhiều hơn không ít, gia tăng nhiều hơn so với một quyền của chính mình trước đó, hiện tại đã bổ sung trận pháp kia gần đầy, xem ra vừa vặn là công hiệu của một quyền và một roi vừa rồi của đối phương.

Công pháp này thật thấp kém!

Trong lòng Tổ An không ngừng ân cần thăm hỏi kẻ đã sáng tạo môn công pháp này, người kia nhất định là một kẻ thích bị ngược đãi!

Có điều hắn cũng rất muốn biết lấp đầy một toà trận pháp, sẽ sinh ra hiệu quả gì, chiếu theo tiến độ này, ăn thêm vài roi của tiểu cô nương này, có vẻ liền có thể lấp đầy.

Nhưng nghĩ đến nỗi đau thiêu đốt linh hồn vừa rồi, cả người hắn liền không rét mà run, đừng nói là ăn thêm vài roi, coi như là thêm một roi hắn cũng đều không chịu được.

Nếu chỉ đau đớn thôi thì không nói, mấu chốt là thân thể này của hắn quá yếu, đầu tiên là bị sét đánh, lại bị chó cắn, trông bộ dáng như sắp chết vào bất cứ lúc nào, hắn rất hoài nghi ăn thêm một roi nữa liền sẽ đi đời nhà ma.

Thấy hắn không nói gì, Sở Hoàn Chiêu cho rằng hắn đã sợ, cây roi cũng không tiếp tục quất xuống, mà là nói: "Hừ hừ, sợ rồi chứ gì, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống lạy ta, lại liếm giày sạch sẽ cho ta, có lẽ tâm tình của bản cô nương cao hứng, sẽ tha cho ngươi một mạng."

Nàng ngồi trên ghế rất tùy ý, bắt chéo hai chân, ngón chân lắc lư, lộ ra đôi chân xinh đẹp và thon thả lạ thường.

"Ta nhổ vào!" Tổ An giận dữ, có lẽ có một số biến thái ước gì có loại cơ hội liếm chân này, nhưng hắn là người như thế sao?

Sở Hoàn Chiêu cười lạnh nói: "Trái lại là có mấy phần cốt khí, như vậy đi, chúng ta đánh cược xem sao?"

"Đánh cược gì?" Tổ An có chút cảnh giác, em gái trước mắt này có vẻ rất biến thái, phải cẩn thận một chút.

Sở Hoàn Chiêu giơ roi lên: "Nếu ngươi có thể ăn ba roi của ta mà không kêu lên đau đớn, ta sẽ không truy cứu việc ngươi giết Liếm Cẩu của ta nữa, thấy thế nào?"

Trong mắt nàng lóe lên một tia hưng phấn, cây roi có thể phóng đại đau đớn gấp mười lần, thường nhân làm sao có thể chịu được? Nàng dùng việc này để đánh cược, chính là trước tiên cho hắn hi vọng, sau đó để cho hắn tuyệt vọng, nhìn hắn nỗ lực khắc chế chịu đựng lại như cũ không có cách nào đào thoát kết cục thất bại kêu rên, mới có thể tiết mối hận trong lòng.

"Quả nhiên là nữ biến thái!" Tổ An vừa định cự tuyệt, bỗng nhiên tâm niệm khẽ động, hắn nhớ tới Phú Bà Khoái Lạc Bóng rút được trước đó, lúc đó cảm thấy công năng vô cùng gà mờ, nhưng có vẻ phù hợp sử dụng trong trường hợp này.

"Được, một lời đã định!" Tổ An trầm giọng nói, điều hắn lo lắng duy nhất hiện tại chính là bàn phím có đáng tin cậy hay không, vạn nhất không có hiệu quả, vậy mình sẽ xong đời.

"Chờ một chút, nếu ngươi thua thì sao?" Sở Hoàn Chiêu hỏi.

"Ngươi muốn thế nào?" Tổ An cảm thấy mỹ thiếu nữ trước mắt còn kém gắn hai cái sừng, quả thực chính là tiểu ác ma.

Trong mắt Sở Hoàn Chiêu lóe lên một tia hưng phấn không hiểu: "Bản tiểu thư ban cho ngươi quyền lợi quỳ xuống liếm giày của ta."

Tổ An tức xạm mặt lại, nghĩ thầm Sở gia làm sao lại có kẻ biến thái như ngươi: "Như vậy không công bằng, trừ phi ta thắng ngươi cũng liếm giày cho ta."

Sở Hoàn Chiêu cười lạnh nói: "Cũng không có phần cho ngươi nói điều kiện, trước tiên trả mạng cho Liếm Cẩu rồi lại nói, ngươi muốn đánh cược liếm giày, sau khi thắng lần này rồi lại đánh cược."

Nàng căn bản cũng không tin đối phương có thể thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK