"Tiền trợ cấp?" Ả Xuân Hoa kia rốt cục cũng có chút tỉnh táo lại: "Chờ một chút, nàng vì sao lại ở trong quân doanh."
"Ngươi không biết sao?" Tổ An lộ ra bộ dáng ngạc nhiên nói: "Vị phu nhân này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá yêu ta, cho nên có chút ghen tị, thường thường những nữ nhân lẻn vào cửa như ngươi, sẽ bị nàng tìm lý do ban thưởng cho tướng sĩ trong quân, ài, làm tân nương hàng đêm, cũng thật sự làm khó nàng."
Điểm thịnh nộ đến từ Sở Sơ Nhan + 433!
Sở Sơ Nhan không ngờ được đối phương lại dám nói nàng như vậy, đối mặt với ánh mắt quỷ dị của mọi người, nàng ngay cả tâm tư giết Tổ An cũng đều có, có điều nàng rõ ràng sự tình phát sinh hai ngày này thật sự quá kỳ quặc, mà tên gia hỏa này ở trên các phương diện cũng coi như phù hợp với yêu cầu của nàng, nếu như lại chiêu rể một lần nữa, sẽ liên lụy đến thế lực khắp nơi một lần nữa.
Cho nên cho dù trên mặt tràn đầy sương lạnh nhưng nàng cũng không có phản bác.
"Đến quân doanh?" Xuân Hoa biến sắc trong nháy mắt, bên trong vòng tròn của các nàng cũng có chia cao thấp, cao cấp nhất không ai qua được là hoa khôi thanh lâu, tiếp theo là nữ tử thanh lâu bình thường, sau đó là loại gái điếm rẻ tiền như nàng, nhưng ở tầng dưới chót nhất, tuyệt đối là những ả gái điếm bởi vì phạm tội bị sung quân vào trong quân doanh kia.
Mỗi người trong quân đội đều là tráng hán đói khát và cường tráng, không có nữ nhân nào chịu đựng được dạng cường độ kia, trên cơ bản sau nửa năm cả người sẽ triệt để phế.
Nghĩ đến những câu chuyện kinh khủng lưu truyền trong vòng tròn, cả khuôn mặt của Xuân Hoa đều biến thành trắng xám không gì sánh được.
Tổ An gật gật đầu nói: "Yên tâm đi, đều là tư quân của Sở gia, nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, bọn họ đang muốn thay đồ mới đây."
Sở phu nhân cũng không nhịn được nữa: "Nói bậy, Sở gia chúng ta..."
Bà đang muốn nói tư quân Sở gia chúng ta nào có loại sự tình xấu xa này, ai biết ả Xuân Hoa kia lại không chịu nổi trước, liều mạng khoát tay hét ầm lên: "Ta không muốn đi quân doanh, những gì ta vừa nói đều là giả, ta căn bản không biết hắn."
Vừa nói vừa lôi kéo Điêu Dương ở bên cạnh: "Điêu Dương, chuyện này hoàn toàn không giống những gì ngươi nói với ta, ngươi mau đi ra nói một câu, ta không muốn đi quân doanh."
Điêu Dương biến sắc, dùng một chân đá văng nàng: "Con mụ điên này, đừng có vu cáo lung tung, Sở gia chúng ta trị quân nghiêm cẩn, nào có loại lung ta lung tung kia..."
Gã còn muốn nói tiếp, chợt bị một cỗ khí thế cường đại bao phủ toàn thân, rốt cuộc không còn phát ra được nửa điểm thanh âm.
Sở Trung Thiên mặt trầm như nước, nhìn về phía Xuân Hoa: "Là gã mời ngươi qua đây nói những lời vừa rồi kia sao?"
Xuân Hoa gật đầu như giã tỏi: "Gã tới tìm ta, cho ta hai mươi lượng bạc, còn nói đến phủ sẽ còn có chỗ tốt lớn hơn, ta nghĩ rằng nơi này là Công Tước Phủ, đại nhân vật bên trong tùy tiện rớt một chút bùn cũng đầy đủ cho ta ăn cả một đời, cho nên mới bị ma xui quỷ khiến tới, mong đại lão gia tha mạng."
Lúc này Sở Trung Thiên mới giải trừ cấm chế của Điêu Dương: "Ngươi còn có lời gì để nói?"
Sắc mặt của Điêu Dương trắng bệch, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ: "Xin chủ nhân tha mạng, ta cũng là có người sai sử ta làm như vậy."
"Người nào sai sử?" Sở Trung Thiên quát hỏi.
"Ta...ta cũng không biết: " Điêu Dương nuốt nước miếng, vội vàng nói bổ sung: "Người kia cách vách tường gặp mặt ta, cho ta một khoản chỗ tốt, lại thêm ta cũng một mực không quen nhìn Đại tiểu thư gả cho dạng phế vật như Tổ An, cho nên mới nhất thời hồ đồ, mong chủ nhân xem ở trên nhiều năm khổ cực của ta mà khai ân."
Nghe gã nói như vậy, Tuyết Nhi mới buông ngón tay quấn chặt bím tóc xuống.
Sở Trung Thiên hừ một tiếng, phất phất tay ra hiệu dẫn gã đi, sau đó ánh mắt như điện liếc nhìn tất cả mọi người trong toàn trường: "Nếu chân tướng sự tình đã rõ ràng, Tổ An là bị người hãm hại, xét thấy hắn đã bị Hoàn Chiêu trừng phạt, sự tình trước đó không truy cứu nữa, sự kiện kia về sau cho dù là ai cũng không cho phép nhắc lại, có ai có ý kiến gì không?"
Sở Thiết Sinh nhẹ nhàng đong đưa cây quạt, Sở Nguyệt Pha dùng ngón tay hơi hơi gảy bàn tính, đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, kẻ đứng sau màn còn chưa có điều tra ra, ai dám nhảy vào vũng nước đục này, chẳng phải là tự tìm phiền toái?
Tổ An thở phào một hơi, nghĩ thầm cửa này cuối cùng cũng vượt qua, nào biết được Sở phu nhân có chút bất mãn: "Chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?"
"Đương nhiên không phải!" Sở Trung Thiên lập tức cười làm lành: "Xét thấy Tổ An suốt ngày ngang bướng không chịu nổi, khó tránh ngày sau làm xằng làm bậy chọc ra đại họa, sau khi chữa khỏi vết thương liền đưa đến học viện Minh Nguyệt tu hành..."
Ông ta vốn muốn để hắn đến học viện tu luyện rèn luyện tâm tính một chút, nhưng nghĩ đến tư chất của hắn liền dừng lại, vội vàng sửa lời nói: "Quên đi, đưa đến học viện Minh Nguyệt học văn, trong tương lai làm tiên sinh kế toán trong tộc cũng được."
"Học viện Minh Nguyệt?" Tổ An có chút sững sờ, nhưng nghĩ đến Sở Trung Thiên là Công Tước của Minh Nguyệt Thành, học viện Minh Nguyệt này, hơn phân nửa là loại hình trường Tư Thục.
Hiện tại toàn bộ lực chú ý của hắn đang ở phía trên điểm thịnh nộ thu thập được, từ sáng tới bây giờ tổng cộng tích lũy được 1646 điểm thịnh nộ, lại có thể tiến hành rút thưởng.
Hắn bị người khiêng về phòng của mình, vào lúc đang định rút thưởng, một bóng hình xinh đẹp màu đỏ đã xông vào.
Sau khi thấy rõ đối phương là Nhị tiểu thư Sở gia, Tổ An không khỏi đề phòng: "Ngươi tới làm gì?"