Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người mắng rất lâu, Lưu Trường cúi đầu, hai ngón tay đan vào nhau, xoắn qua xoắn lại.

Lưu Bang và Lữ hậu nhìn nhau, đột nhiên nói: "Nếu ngươi đã không thích đọc sách như vậy thì thôi, tạm thời không theo mấy người đó đọc sách nữa."

Lưu Trường ngẩng ngay đầu lên, hỏi:" Thật ạ?"

"Đương nhiên là thật, sau này ngươi sẽ không cần theo học những đại gia kia nữa."

Thời khắc đó Lưu Trường mừng phát khóc, không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy, rốt cuộc cũng có thể cáo biệt như văn chương khô khan khó hiểu kia rồi, rốt cuộc cũng không phải nghe đám người kia tụng kinh nữa. Nó kích động lao vào lòng Lưu Bang, chuẩn bị thơm má vị hoàng đế tốt hiểu lòng dân này.

Lưu Bang bế nó cười ha hả:" Nhưng mà thiên phú tốt thế này cũng không thể lãng phí, sau này người theo các huynh trưởng của ngươi cùng đọc sách đi."

Ông ta lần nữa nói cho Lưu Trường một sự thực, cha ngươi vẫn là cha ngươi.

Nụ cười Lưu Trường đông cứng, cái miệng vốn định thơm Lưu Bang run bần bật, liệu bây giờ nhổ một phát vào mặt ông ta có bị chặt đầu không?

Cứ như thế Lưu Trường mặt mày rầu rĩ rời Tuyên Thất Điện.

Tiễn đứa con nhỏ không biết nghe lời đi rồi, Lưu Bang không nhịn được nữa cười thật lớn.

Trên mặt Lữ hậu tuy không có nụ cười, nhưng cũng không còn lạnh giá như trước:" Đường đường Đại Hán thiên tử lại đi tính kế một đứa bé."

"Sao, không nên à?"

"Nên."

"Thằng nhãi này rất thông minh, đáng tiếc tâm tư không đặt vào việc học tập. Sau này chúng ta phải tốn tâm tư với nói, với tính cách này của nó, đợi hai chúng ta không còn nữa, nó nhất định gây ra đại họa."

"Đúng thế."

Lưu Bang chợt thở dài, ông ta lắc đầu hỏi:" Nàng biết vì sao trẫm đột nhiên muốn đổi thái tử không?"

Sắc mặt Lữ hậu tức thì lạnh ngắt, chẳng nói chẳng rằng.

"Không phải là trẫm không yêu Doanh nữa, mà là trẫm quá yêu nó. Nàng cũng biết, người yếu đuối không thể làm hoàng đế, nàng nhìn trong nước đi, những kẻ đó, ai không mang lòng dạ khác. Bề ngoài thì vô cùng cung kính trẫm nhưng lại âm thầm thao luyện sĩ tốt, tích trữ lương thảo, bọn chúng định làm gì?"

"Nếu một ngày trẫm không còn nữa, Doanh có thể trấn áp bọn chúng không? Nếu không đổi thái tử, trẫm chỉ còn cách sớm diệt trừ những chướng ngại kia mà thôi."

Lưu Bang nói tới có chút kích động, hai mắt đỏ he, như sắp rơi nước mắt, ông ta đưa hai tay ra, nắm lấy tay Lữ hậu, nhìn thẳng vào mắt bà:" Trẫm thực sự không muốn động thủ với họ, nàng có hiểu trẫm không?"

Lữ hậu nhíu mày nhưng không rút tay lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Loại bi ai này của Lưu Bang duy trì tới khi thừa tướng tới tấu báo.

Tên lưu manh Bái Huyện sớm chẳng còn lừa lưu manh năm xưa nữa mà là hoàng đế, nhưng Tiêu Hà thì vẫn như trước kia, cần cù tiết kiệm, ôn hòa, đó là nhãn hiệu của Tiêu Hà. Trên mặt ông ta luôn luôn mỉm cười, loại nụ cười này rất tự nhiên, từ đáy lòng phát ra, điều này khiến cho Tiêu Hà có một lực tương tác hết sức kiệt xuất.

Lưu Bang thích cùng Tiêu Hà tham khảo một số chuyện phiền toái, vì bất kể là gặp phải khó khăn gì, nụ cười của Tiêu Hà luôn mang tới cho người khác lòng tin cực lớn, chỉ cần Tiêu Hà còn cười, hết thảy mọi thứ rồi sẽ tốt lên.

Tiêu Hà có rất nhiều bằng hữu, mọi người đều tin tưởng ông ta, tôn kính ông ta.

Tuổi của Tiêu Hà thực sự không nhỏ nữa, sau khi lớn tuổi, tướng mạo của ông càng trở nên hiền từ, nụ cười kia cũng càng làm người ta cảm động.

"Bệ hạ trông tựa hồ có tâm sự."

"Ài, vừa xong Chu Xương tới làm ầm ĩ một trận."

Lưu Bang ngẩng đầu lên, phiền muộn hỏi Tiêu Hà:" Khanh có biết vì sao trẫm đột nhiên muốn đổi thái tử không?"

Tiêu Hà ngẩn người không đáp, ở trên triều đường ông ta là số ít đại thần đã không xen vào sự kiện này. Thân là thừa tướng ông ta không phát biểu về phong ba thái tử, không ủng hộ Lưu Doanh, cũng không phản đối Lưu Như Ý, chỉ yên tĩnh làm khách qua đường.

Lưu Bang giọng nặng nề :" Không phải trẫm không thích thái tử nữa, mà vì trẫm có điều cố kỵ. Thế lực của Lữ thị càng lúc càng lớn, tuổi trẫm đã cao, thái tử lại không dám trái ý mẹ mình chút nào. Trong triều nhiều đại thần cấu kết với Lữ thị ... Ngay cả Lưu hầu của trẫm cũng nguyện vì nàng bày mưu tính kế."

Ông ta bi thương hỏi:" Trẫm phải làm sao đây?"

Tiêu Hà bình tĩnh đáp :" Bệ hạ không cần phải lo, thái tử tuy còn trẻ, lại có phong thái minh quân, hơn nữa còn khỏe mạnh."

………………..

Lại nói Lưu Trường ìu xìu xìu về điện, các hoàng tử của Tây Hán đều phải trải qua một loạt giáo dục cấp cao, bởi vì Lưu Bang muốn đám nhi tử của mình đều lợi hại một chút, để tương lai còn "bảo vệ" thiên tử. Cho nên bỏ công sức bồi dưỡng đám nhi tử của mình.

Phiên vương Tây Hán không giống phiên vương đời sau, cần phải có năng lực cai trị quốc gia.

Giáo dục chia làm hai loại, loại thứ nhất là giáo dục vỡ lòng, đám hoàng tử sau khi hơi lớn một chút sẽ tập trung lại bắt đầu tiến hành giáo dục vỡ lòng, mục đích là phải biết đọc biết viết. Đương nhiên thái tử không ở trong số đó, thái tử có thái tử thái phó dạy bảo riêng, không lẫn lộn với các hoàng tử khác.

Đợi các hoàng tử lớn hơn nữa, sau khi phong vương, hoàng đế sẽ bố trí vương thái phó cho họ, vương thái phó sẽ dạy các chư hầu vương này những thứ sâu hơn, từ lễ nghi tới trị quốc. Nếu gặp phải vương thái phó lợi hại còn có thể dạy đánh trận thế nào, giải trí ra sao.

Lưu Trường bởi vì tuổi nhỏ đã thể hiện ra trị tuệ hơn người, bởi thế Lưu Bang tìm người tới dạy riêng y, mà bây giờ y rốt cuộc cũng phải theo mấy vị huynh trưởng cùng đọc sách rồi.

Nhớ tới mấy tên huynh trưởng chẳng đáng tin, Lưu Trường thở dài sườn sượt.

Hiện giờ vẫn còn tiếp nhận giáo dục vỡ lòng có bốn người Lưu Như Ý, Lưu Hằng, Lưu Khôi, Lưu Hữu, tuổi tác bọn chúng không chênh mình bao nhiêu, chỉ một hai tuổi mà thôi. Hơn nữa bọn chúng đều chưa phong vương, đã phong vương như trưởng tử Lưu Phì sớm bị phái tới đất phong của bản thân.

Lưu Kiến nhỏ nhất chưa tới tuổi tiếp nhận giáo dục vỡ lòng.

Tối ngày hôm đó Lưu Trường buồn phiền vô cùng, thậm chí chẳng ngủ ngon, y khắc khoải nỗi nhớ cuộc sống đời sau. Cái thời đại không có di động, không có máy vi tính, thậm chí không hề có hoạt động giải trí nào này, chẳng mê người như trong tiểu thuyết xuyên việt miêu tả.

Lưu Trường chỉ thấy mình hoàn toàn chẳng ăn nhập với thời đại này, mình ở đây chẳng làm được cái gì, cuộc sống mỗi ngày đơn điệu, khô khan, buồn chán.

Hôm sau Lưu Trường dậy sớm, rửa ráy một cách miễn cưỡng, sau đó bị bảy tám tên hoạn quan đưa tới Thiên Lộc Các, nơi này là tàng thư quán hoàng gia của Đại Hán, nằm phía bắc hoàng cung, đồng thời cũng là nơi các hoàng tử tập trung vỡ lòng.

Khi Lưu Trường xị mặt rất bất đắc dĩ đi vào Thiên Lộc Các thì mọi người đã tới từ sớm rồi, nhưng không vội học, đều đợi nó. Chuyện Lưu Trường sẽ tới đây học, có vẻ mọi người đều biết từ sớm.

Dạy vỡ lòng cho bọn họ là một ông già tóc trắng bạc phơ, ông già ngồi quỳ ngay ngắn phía trước, chẳng nhìn Lưu Trường lấy một cái. Nhìn bộ dạng lão già này như vậy, lòng Lưu Trường lạnh quá nửa, thế này có khác gì tiên sinh ban đầu đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK