"Tối ngày hôm đó đệ vỗ ngực, lời lẽ hùng hồn nói với a mẫu, đệ nói, trong tất cả số hoàng tử, đệ là người thích hợp xuất chinh nhất, không bằng để đệ đeo danh, đi thảo phát đất Đại, đảm bảo trong vòng ba tháng, chém được cái đầu chó của Trần Hi. A mẫu nghe vậy, tức thì bị đệ làm chấn kinh, đệ mình hổ rung lên, a mẫu khen: Sinh con phải như Lưu Trường!"
"Đó là nguyên nhân hôm nay ngươi bị bốn giáp sĩ giải tới Thiên Lộc Các à?"
Khi Lưu Trường đang bốc phét như mọi khi, Lưu Như Ý mất kiên nhẫn cắt lời nó.
Lưu Trường nhìn hắn khinh miệt:" Ít nhất ta dám thỉnh cầu xuất chinh, không như ai đó, suốt ngày khoe mình văn võ song toàn, cuối cùng đất phong của mình bị công phá cũng không dám xuất chiến."
"Ta cũng thỉnh chiến rồi, ta thỉnh chiến ba lần, phụ hoàng không đồng ý! Ta thỉnh chiến rồi!"
Quả nhiên Lưu Như Ý bị phá vỡ phòng tuyến, hắn toàn lực chứng minh mình thực lòng muốn đi tác chiến, chỉ là phụ hoàng không cho hắn cơ hội."
"Tóm lại ngươi nói gì thì nói, rốt cuộc ngươi không xuất chinh."
"Thế thì sao muộn nhất ba tháng, Trần Hi ắt chết."
"Chưa chắc như vậy đâu." Lưu Trường nhíu mày, nghiêm túc phân tích :" Địa thế nước Triệu vô cùng hiểm yếu, năm xưa Bạch Khởi mấy lần tấn công nước Triệu, làm ông ta gặp khó nhất chính là địa thế. Vùng Triệu Đại muốn chống cự kẻ địch tới từ bên ngoài, trước tiên là mặt nam chiếm Chương Thủy, mặt bắc giữ Hàm Đan ... Chiếm cứ địa thế hiểm yếu, lợi dụng nước ngăn kẻ địch, đánh dần từng bước ..."
Ngôn luận của Lưu Trường khiến mấy huynh đệ chú ý, bọn họ nghe chăm chú, ngay cả Lưu Như Ý cũng không nhịn được mà gật đầu.
"Không đúng!" Lưu Như Ý đột nhiên sực tỉnh:" Ngươi chưa từng xuất cung, làm sao biết địa thế nước Triệu? Làm sao biết nước Triệu kháng cự kẻ địch thế nào?"
Ài, nếu ngươi suốt ngày bị một lão biến thái ép mô phòng kháng cự Bạch Khởi ở Trường Bình, ngươi cũng sẽ quen thuộc thế thôi.
Nhưng Lưu Trường không trả lời như thế, nó chỉ tỏ ra cao thâm mạt trắc nói:" Lão sư từng vì ta giảng giải chiến sự thiên hạ, chuyện này do tự ta nhìn ra, lão sư nói ta là kỳ tài bất thế, tướng quân trời sinh. Ta và lão sư đối đầu, lão sư mô phỏng Bạch Khởi, ta m ô phỏng Triệu Quát, ta từng nhiều lần dễ dàng phá vỡ phòng tuyến của lão sư, bắt sống Bạch Khởi."
Tuy không biết thật giả, nhưng một phen ba hoa bốc phét này của Lưu Trường đúng là khiến mấy ca ca phải trợn mắt há mồm.
Lưu Như Ý lẩm bẩm :" Hoài Âm hầu còn thu đệ tử không?"
……….. ………..
"Đại vương, không thể do dự nữa."
"Lưu Bang đã lên đường rồi, tại hạ nghe nói, quân Hán đóng ở xung quanh Trường An đều sẽ xuất chinh, Trường An đã thành một tòa thành trống! Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!" Tên văn sĩ quỳ trước mặt Hàn Tín, thống khổ kêu gào:
Ông ta không sao hiểu nổi, vì sao Sở vương đánh trận mạnh mẽ dứt khoát, sấm vang chớp giật như vậy, ở phương diện khác lại chần chừ do dự, khiếp nhược như thế.
Khi ở nước Sở, ông ta từng khuyên Hàn Tín chủ động xuất kích, nhưng Hàn Tín cứ chần chờ mãi, chần chờ tới khi bị Lưu Bang bắt sống. Nay lại bắt đầu chần chờ, Hàn tín miệng thì nói "phải tạo phản, phải xông vào kinh thành, đoạt vị của Lưu Bang", nhưng mà không chịu ra tay.
"Lưu Bang vẫn còn chưa đi, thời khắc này ngoài thành Trường An còn đóng mười vạn quân Hán, vậy mà ngươi muốn ta ra tay bây giờ?"
"Không ra tay bây giờ, mà là phải chuẩn bị tốt cho thời khắc đó, đợi ngay khi Lưu Bang rời đi thì trực tiếp ra tay, không thể do dự thêm nữ."
"Ừ."
Hai người còn đang định nói gì đó thì Lưu Trường đã tung tăng lao vào trong phòng.
"Sư phụ ~~~~~~ đệ tử tới rồi ~~~~"
Lưu Trường gào lên như thế, văn sĩ sợ tới run người, phải chống tay xuống đất mới không thất thố trước mặt Hàn Tín. Đối diện với đứa đồ đệ này, Hàn Tín không chỉ trích nó nữa, chỉ hừ lạnh:" Hôm nay tới sớm thế, sao vậy? Bị mẫu hậu ngươi đuổi đi rồi à?"
"Không phải đâu sư phụ, sư phụ không biết, hôm qua đệ tử phân tích chiến sự Triệu Đại, mấy tên huynh trưởng của đệ tử chấn kinh vô cùng. Như Ý còn quấn lấy đệ tử nói cũng muốn theo sư phụ học binh pháp đấy! Ha ha ha, bọn họ thường ngày coi thường đệ tử, lần này đệ tử thực sự nở mày nở mặt rồi."
"Ồ!" Biết tính của nó nên Hàn Tín chỉ lãnh đạm đáp một tiếng:
Lưu Trường rất gấp, nó kêu lên:" Lần này là thật đấy, bọn họ đúng là chấn kinh, đặc biệt kính phục, đệ tử không thổi phồng đâu."
"Ừm"
"Ài, thật đấy! Lần này tuyệt đối là thật đấy!"
"Ừm!"
Lưu Trường thiếu chút nữa là khóc rồi, nhìn hai sư đồ họ đùa giỡn trước mặt mình, văn sĩ tỉnh lại mặt đầy tức giận.
Ông ta thình lình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Lưu Trường:" Ta nghe nói, làm thần tử muốn bái kiến quân vương, phải ở dưới điện hô cao tên của mình. Làm con cái muốn vào phòng phụ mẫu, phải lớn tiếng hành lễ xin phép cách cửa năm mươi bước. Ngươi là một đệ tử, sao dám xông bừa vào phòng lão sư mà không thông báo tên?"
"Ta không phải là thần tử hay con cái ông ấy."
"Ngươi! Tương thử hữu thể, nhân nhi vô lễ, nhân nhi vô lễ! Hồ bất thuyên tử?"
Lưu Trường thộn mặt, hoang mang nhìn Hàn Tín :" Ông ta nói cái gì thế?"
"Ông ta nói ngươi vô lễ, không bằng đi chết đi."
"Ngươi ...." Lưu Trường đùng đùng nổi giận, vơ lấy thẻ trúc ném thẳng vào văn sĩ.
"Rầm ~~~~" Thẻ trúc rất nặng, sau khi cuộn lại sức sát thương không thấp, huống hồ Lưu Trường trời sinh khỏe mạnh khác thường, còn khỏe hơn người cùng tuổi không ít. Dù sao đây chính là cái thân thể mười sáu tuổi nâng được đỉnh đồng, trên lịch sử những kẻ nâng đỉnh đều là loại tàn nhẫn.
Khi thẻ trúc nặng đập mạnh vào mặt văn sĩ, văn sĩ kêu đau đơn ngã xuống.
Hàn Tín nhanh tay đưa tay ra đỡ lấy, mới không khiến văn sĩ bị thương lần hai, thẻ trúc rơi xuống đất, mặt văn sĩ trào máu, mũi ông ta bị trọng thương, mắt hình như cũng bị liên lụy, không mở ra được nữa.
Hàn Tín cả kinh, vội vàng mắng:" Sao ngươi đả thương người khác?"
"Ai bảo ông ta mắng đệ tử trước? Ngươi biết a phụ ta là ai không? Còn có lần sau, ta bảo a phụ bắt ngươi đi xây vương cung!"
Lưu Trường không bận tâm đối phương có bị thương không, nó dám đánh cả ca ca của mình, lại còn sợ một tên tiểu văn sĩ à?
Văn sĩ kia bị đập cho choáng váng, Hàn Tín chỉ đành bảo Cốc dìu người đi, có thể nhìn ra, Cốc cũng không thích ông ta, nên vác đi như vác bao tải. Lưu Trường cho rằng lão sư nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng mà thực tế thì buổi học tiếp theo đó, Hàn Tín không hề nhắc tới chuyện này.
Hàn Tín rất bao che người dưới, cho nên bộ tướng của ông ta rất tôn kính ông ta, thậm chí sẵn lòng theo ông ta tạo phản.
"Ngươi phán đoán như thế nào?"
"Đệ tử phán đoán Trần Hi sẽ chiếm cứ Chương Thủy và Hàm Đan, bỏ đại bộ phận lãnh thổ nước Đại, tập trung binh lực ở Triệu."
"Không đúng!"
"Hả?"
"Ngươi vấn dùng cách tư duy của trận chiến Trường Bình, nay không phải là trận Trường Bình nữa, tới tiến công không phải là người Tần, phương bắc còn nước Yến đang ngấp nghé."
"Vậy ông ta kháng cự thế nào?"
"Ông ta bất kể thế nào cũng không kháng cự được, từ binh lực, lương thảo, tướng lĩnh, địa hình, lòng dân, ông ta chẳng có ưu thế ở phương diện nào."
"Vậy nếu là sư phụ chỉ huy quân Trần Hi thì sao?"
"Vậy phụ hoàng ngươi có đi mà không về."
Lưu Trường tức thì cảm thấy mình còn rất nhiều thứ để học từ lão sư, thường ngày mình bốc phét, nhưng bốc phét chỉ ở bề ngoài thôi, không đủ sâu sắc, không đủ rộng lớn. Nhìn sư phụ bốc phét mới là ghê, tự nhiên như không, trong bình đạm lẫn một loại ngông cuồng, đây mới là thứ mà mình nên học lão sư.
....
(*) Lưu Trường có cái tính, nó nghĩ ai cũng bốc phét, nên thứ nó muốn học là bản lĩnh bốc phét của Hàn Tín ấy =))