Nếu Lưu Trường mà biết sẽ thành một cảnh xấu hổ ngại ngùng thế này, y nhất định sẽ không mở lời với Lưu Như Ý.
Hai người cứ tiếp tục trầm mặc đối diện với nhau một thời gian, Lưu Trường hiểu chuyện này không có cơ may nào rồi, xoay người định đi.
Thế nhưng Lưu Như Ý lại chộp lấy bả vai nó, ép nó ở lại.
Lưu Như Ý trông có vẻ nghiêm túc hơn trước kia rất nhiều, hắn nhíu mày, có vài phần khí thế của Lưu Bang:" Ngươi muốn bội kiếm của ta làm gì? Có người bắt nạt ngươi à?"
"Bắt nạt ta???" Lưu Trường vội vàng lắc đầu ngay, đem kế hoạch cải tiến máy dệt của mình nói một cách chi tiết cho Lưu Như Ý:
Khác với suy nghĩ của nó, từ đầu tới cuối, trên mặt Lưu Như Ý không xuất hiện chút giễu cợt nào, hắn rất chăm chú nghe hết suy nghĩ của đứa đệ đệ.
Lưu Trường kể xong, thấy Lưu Như Y chẳng mảy may phản ứng, nó buồn lắm, căn bản chẳng ai tin mình cả.
"Suy nghĩ này của ngươi không tệ, hiếm khi ngươi lại biết nghĩ cho mẫu thân như thế." Lưu Như Ý cởi bội kiếm ở bên hông ra, khi Lưu Trường đưa tay ra định lấy thì hắn lại tránh sang bên:" Hôm nay ngươi vừa mới đá ta, cứ thế cho ngươi, ta thấy thiệt quá."
"Vậy huynh đá lại ta một cái, ta tuyệt đối .... Tạm thời không đánh trả."
"Ha ha ha, cái đó thì thôi đi, ngươi gọi ta một tiếng tam ca, ta sẽ cho ngươi mượn."
Hả? Lưu Trường nhăn mặt, vẫn lí nhí nhí gọi:" Tam ca."
"Hả, không nghe thấy ... Ngươi gọi cái gì?"
"Tam ca."
"Ha ha ha, cho ngươi mượn đấy, đệ đệ."
Đúng lúc Lưu Trường mừng phát điên nắm lấy bội kiếm thì một cánh tay đột nhiên vươn ra, tóm lấy tay Lưu Trường. Lưu Trường phẫn nộ ngẩng đầu lên, người giữ tay mình chính là Lưu Hằng.
"Tam ca ... Huynh không thể đưa bội kiểm cho đệ ấy, quá nguy hiểm, nếu chính đệ ấy bị thương thì làm sao?"
"Kệ ta, buông ra!" Lưu Trường tức lắm:
Lưu Hằng chỉ bình tĩnh lắc đầu, tiếp đó nhìn về phía Lưu Như Ý:" Huynh trưởng, huynh làm thế sẽ hại đệ ấy."
Lưu Như Ý không biện giải gì cả, thu tay lại, đoạt bội kiếm.
Lưu Trường tức muốn điên, khó khăn lắm mới gặp được một người chịu tin mình, có thể thực sự thực hiện kế hoạch rồi. Kết quả bị Lưu Hằng phá hỏng, vào thời khắc đó, Lưu Hằng thậm chí vượt qua Lưu Như Ý, thành người Lưu Trường căm ghét nhất.
Lưu Như Ý chịu thua nhìn Lưu Trường, chuyện này không thể trách ta được.
Tiếp theo đó trong yến tiệc Lưu Trường buồn thỉu buồn thiu, nó giàu môi, nó tức tối ngồi ở chỗ của mình, thậm chí cả món thịt trâu cũng không còn ngon lành gì nữa. Lưu Bang uống tới say khướt, hát chán ông ta còn đích thân xuống dưới múa, mặc dù bước chân lảo đảo, nhưng làm vũ đạo của ông ta thêm vài phần sức hút.
Tâm tình của ông ta cực kỳ tốt, lại còn kéo cả Lưu Doanh múa cùng.
Đây đại khái là ngày Lưu Doanh vui nhất, không phải vì địa vị thái tử của mình vững vàng rồi, mà là vì thái độ thân mật hiếm có của phụ thân. Trước kia toàn bộ tâm tư của Lưu Bang đều đặt vào đại nghiệp, bởi thế ông ta có thể vứt bỏ cả lão bà và nhi tử, thậm chí khi kẻ địch uy hiếp muốn ăn thịt phụ thân ông ta, vẫn cười ha hả yêu cầu chia một bát canh.
Ông ta không hề có ý nghĩ chiếu cố người nhà, Lưu Phì và Lưu Doanh lớn lên trong quãng thời gian đó.
Mà đợi tới khi Lưu Bang sáng lập đại nghiệp, ông ta mới có tâm tư hưởng thụ, tới lúc này thì Lưu Phì, Lưu Doanh đã trưởng thành rồi. Bọn họ chỉ có thể hâm mộ nhìn Lưu Bang bế đệ đệ muội muội, nhìn Lưu Bang đặt hết tình thương của cha mà họ chưa từng hưởng thụ vào huynh đệ của mình.
Nhưng nếu nói Lưu Bang không yêu hai đứa nhi tử lớn này thì cũng không đúng.
Lưu Bang đem đất Tề giàu có nhất chia cho thứ tử Lưu Phì, ông ta phái đi người mình tín nhiệm nhất để phò tá đứa nhi tử này. Tên của Tề quốc tướng là Tào Tham, khi lập quốc công lao xếp thứ hai, xếp hạng chỉ dưới Tiêu Hà.
Khi Lưu Doanh bị bệnh, Lưu Bang không thiết tha cơm nước, suốt ngày ở bên nhi tử, mời tới các y sinh tốt nhất các nơi trên toàn quốc.
Chỉ là đối mặt với nhi tử đã cao lớn bằng mình rồi, Lưu Bang rất khó biểu đạt tình cảm của mình nữa. Nhất là đối với Lưu Doanh, yêu cầu của ông ta vô cùng nghiêm khắc, từ nhỏ tới lớn Lưu Doanh chưa từng có được một câu khen nơi của phụ thân. Vì được sự thừa nhận của phụ thân, hắn không ngừng nỗ lực để bản thân ngày càng ưu tú.
Lúc này, khi Lưu Bang kéo hắn nhảy cùng, Lưu Doanh cười, thi thoảng có nước mắt bị động tác nhảy thôi bảy đi.
Toàn bộ yến tiệc trừ Thích phu nhân, Lưu Như Ý, Lưu Trường ra thì mọi người đều rất vui vẻ.
Bữa tiệc kết thúc, Thích phu nhân yếu ớt gắng gượng đứng dậy, Lưu Như Ý đỡ mẫu thân lên. Bởi vì vừa rồi bị Lưu Trường phá ngang, tâm tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đang nhỏ giọng an ủi mẫu thân, Lưu Trường hầm hầm đứng dậy bên cạnh Lữ hậu, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lưu Hằng ở xa.
Thích phu nhân như trước kia muốn ở lại thị tẩm hoàng đế, Lữ hậu dắt Lưu Trường rời đi trước tiên.
Tiêu Phòng Điện vắng vẻ, Lưu Trường từ lúc tới nơi này, chưa từng thấy phụ thân tới đây, tính cách Lữ hậu cũng ngày càng trở nên cô độc. Trong ký ức không nhiều của nó, nó đã từng thấy mẫu thân cười, thấy mẫu thân bế nó chơi đùa trong điện.
Chỉ là bây giờ Lữ hậu rất ít khi cười, cho dù có cười cũng là nụ "cười nhẹ" xuất phát từ lễ độ làm người ta không thoải mái.
Trong điện đốt nến, Lữ hậu cô đơn ngồi trước máy dệt, bà đang dệt vải.
Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà, phồng má than vãn một ngày xui xẻo của mình.
"Hôm nay lão sư cho bọn con học Đạo Nguyên, mỗi chữ con đều hiểu, nhưng nối lại với nhau thì chẳng hiểu ý là gì ... Quỷ dị thế nào ấy, còn nói là mùa nào mặc quần áo gì là có thể ảnh hưởng tới thiên tai và được mùa ở các nơi ... Thế chẳng phải ăn nói linh tinh à?"
"Ừ."
"Như Ý lớn tiếng chửi mắng lão sư, nói học những thứ này không thể trị quốc, lão sư khen hắn có phong thái của phụ thân. Con đứng dậy nói ông ta nói năng linh tinh, lão già đó vậy mà muốn đánh con, rõ ràng đều là hoàng tử, bằng vào cái gì phân biệt đối xử."
"Ừ."
"Hằng trả lời đúng câu hỏi lão sư, rồi mọi người nịnh bợ lão sư đủ kiểu, con nhìn ra rồi, đám huynh trưởng này chẳng ai tốt, trừ nhị ca."
"Ừ."
"Phụ thân hát thật khó nghe ... Khó nghe đã đành, lại còn không cho nói."
"Ừ."
Dưới ánh nến, trong căn phòng trống không, mẫu thân yên tĩnh dệt vải, nhi tử líu lo không ngừng.
Hôm sau Lưu Trường hiếm khi được ngủ nướng, hôm nay bọn họ nghỉ ngơi, không cần đi học. Mỗi tháng bọn họ phải đi học 16 ngày, số ngày còn lại có thể nghỉ. Nghe nói là triều Tần thì phải học 15 ngày, Đại Hán vì tránh bị nói là bắt chước chế độ của "Bạo Tần", cho nên chuyên môn sửa lại một chút, tăng thêm một ngày. Không thể không nói, đây đúng là sửa đổi cực lớn, có thể thấy, triều Hán đúng là không bắt chước Bạo Tần.
Khi Lưu Trường thức dậy thì Lữ hậu không có ở Tiêu Phòng Điện, nó cũng không quan tâm mẫu thân đi đâu, đòi cung nữ cho ăn, thế là ăn ngon lành. Bữa tiệc hôm qua để lại không ít món ngon, được Lữ hậu mang về, đều giành cho Lưu Trường.
"Công tử, công tử Hằng ngoài cửa, muốn gặp người."
"Hằng à, không gặp! Không gặp!" Lưu Trường vẫn nhớ chuyện hôm qua, liền lớn tiếng nói.