Tiếp đó hai người trò chuyện đều dùng tiếng địa phương, Lưu An hoàn toàn không có cơ hội xen vào, bị quên lãng ở bên. Lưu An cứ há hốc mồm, a phụ mình biết nói cả tiếng địa phương? Lưu An cũng muốn học thử, nhưng không được, cuối cùng ủy khuất đứng bên cạnh, nhìn a phụ và xá nhân của mình trò chuyện vui vẻ. Cuối cùng Lưu Trường tán thưởng gật đầu:" Ngươi khá lắm, sau này phải phò tá thái tử cho tốt! Ngươi về trước đi." Trình Bất Thức bái lạy mấy lần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.