Nói ra các công tử trước thời Tần thích chơi cái trò này lắm, tìm được một người có khuyết điểm sau đó giảng cho một tràng đạo lý to tát, thuyết phục đối phương. Tốt nhất là làm đối phương bừng tỉnh, thay đổi con người, rồi đem chuyện này ghi vào sử sách, tương lai sẽ thành nhã sự trong miệng sĩ đại phu.
Nhưng Lưu Trường không khoái cái trò này.
Nó trợn trừng đôi mắt, tên thái tử này làm sao còn lắm lời hơn cả đám tiên sinh già thế nhỉ?
Lưu Doanh lại bắt đầu trích dẫn sách vở, nói tới các câu chuyện đọc sách hiếu học, kể những nhân vật anh hùng lãng tử hồi đầu. Chỉ là hắn nói quá rườm rà, nói quá dông dài, Lưu Trường ù cả hai tai, sắc mặt từ bất lực biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng thành tuyệt vọng.
"Được rồi, huynh trưởng, đệ sai rồi, đệ nhất định đọc sách cho tốt, làm một chư hầu vương ưu tú!!"
Lưu Trường thực sự không chịu nổi nữa, nó vội vàng lên tiếng cắt lời Lưu Doanh, nếu là Lưu Trường ban đầu có lẽ sẽ ra tay thật. Nó rốt cuộc đã hiểu bản thân ban đầu vì sao ghét tên ca ca này như thế rồi, tên này nhân phẩm không tệ, chỉ là nói quá nhiều, hơn nữa mở mồm ra là toàn đạo lý to lớn, nói đi nói lại chỉ đúng một cái ý tứ đó, làm người ta bứt rứt vô cùng.
Lưu Doanh làm ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, mỉm cười gật đầu:" Rất tốt, vài ngày nữa ta sẽ tới thăm đệ, hi vọng đệ có thể chuyên tâm đọc sách."
"Đừng ... Đệ chăm chỉ học được chưa." Lưu Trường mặt mày đau khổ nói:
Lưu Doanh rời đi, Lưu Trường bàng hoàng nhìn theo bóng lưng hắn, lại vội vàng quay sang vị lão tiên sinh kia hỏi:" Tiên sinh, ta có thể theo tiên sinh cũ học một mình được không?"
Lão tiên sinh bình đạm lắc đầu.
Lưu Như Ý không kìm được cười lớn, hắn hô hào:" Trường, ngươi ở đây đọc sách đi, mấy người làm ca ca bọn ta sẽ trông coi ngươi cho tốt, nếu ngươi làm xằng làm bậy, bọn ta sẽ mời thái tử tới."
"Liên quan gì tới ngươi?"
"Đương nhiên có liên quan, bằng vào cái kiểu này của ngươi đi làm vương, chỉ khổ bách tính của ngươi, là bách tính của Đại Hán, mỗi người trong bọn ta đều có tư cách khiến ngươi thành chư hầu vương hợp cách."
"À, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối hơn ngươi."
"Hơn ở chỗ nào? Nhìn dáng vẻ ngươi, ta thấy ngươi sau khi phong vương chắc chắn sẽ đi cướp trâu cày của bách tính để ăn."
"Ngươi muốn đánh nhau à?"
Lưu Trường giao phong ngôn ngữ rơi xuống thế yếu đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy muốn đi "nói lý" với Lưu Như Ý. Ta đánh không nổi thái tử, chẳng lẽ không đánh nổi ngươi? Đánh nhau là ưu thế duy nhất của Lưu Trường, tuy nó còn nhỏ, vóc dáng cũng nhỏ, nhưng sức lực cực lớn, những đứa trẻ tầm thường không đánh nổi nó.
Trên lịch sử, vị Lưu Trường này vóc dáng khôi ngô, tính cách dũng mãnh, sức nâng được đỉnh, mà y đúng là từng nâng đỉnh thật, vị bá vương nào đó không muốn tiết lộ tên hô to.
Vẫn là Lưu Khôi đứng ra, ngăn Lưu Trường lại, cái mặt béo của hắn rất chán ngán:" Được rồi Trường, đừng quậy nữa, ngồi xuống đi."
Tới khi lão tiên sinh hắng giọng, Lưu Trường mới đành phải ngồi xuống. Lão tiên sinh tiếp tục giảng bài, Lưu Như Ý nhơn nhơn cười nhìn đứa đệ đệ muốn đánh mình mà không cách nào ra tay.
Mình đâu ra thứ huynh đệ ngu xuẩn như vậy.
Khi tiết học kết thúc, vì đề phòng Lưu Trường tiếp tục gây chuyện, mấy tên hoạn quan trực tiếp vây nó ở giữa, dẫn nó chuẩn bị quay về. Lưu Trường hung hăng trừng mắt với Lưu Như Ý, nhưng chỉ đành rời đi chứ chẳng làm được gì. Lưu Như Ý lần nữa cười lớn.
Khi Lưu Trường nén giận đi vào Tiêu Phòng Điện thì Lữ hậu đang có khách.
Người có thể tới bái khiến Lữ hậu ở thời gian này, thân phận tất nhiên là khác biệt, ông ta là Lữ Thích Chi, cũng chính là ca ca của Lữ Hậu. Ông ta cùng đại ca Lữ Trạch từng cống hiến lớn vì sự nghiệp thống nhất của Lưu Bang, cũng lập không ít quân công, được phong làm Kiến Thành Hầu.
Ông ta vốn đang nhỏ giọng nói gì đó với Lữ hậu, nhìn thấy Lưu Trường liền dừng lại ngay, không nói thêm một lời.
Lữ hậu nhìn Lưu Trường từ trên xuống dưới, nói:" Không tệ, hôm nay không đánh nhau."
Lưu Trường xoa cái bụng tròn xoe phụng phịu:" A mẫu, con đói."
"Chỗ ta đang có việc, con tự tìm cũng nữ chuẩn bị ít đồ ăn đi."
"Dạ."
Sau khi Lưu Trường đi, Lữ Thích Chi mới tiếp tục nói:" Tên đó sống thoải mái lắm."
"Ông ta có nhận không?"
"Không nhận, ông ta cũng không chịu gặp ta nữa, cũng tại ta, lần trước ta đắc tội với ông ta quá đà, kiếm gần như chĩa cả vào cổ ông ta rồi."
"Không sao, mục đích đã đạt được, sau này huynh không cần tìm ông ta nữa."
"Vậy chỗ thừa tướng?"
"Ta tự có tính toán."
"Được."
Đợi tới khi Lưu Trường gặm thịt nhồm nhoàm lần nữa quay về thì Lữ Thích Chi đã rời đi rồi, mà Tiêu Phòng Điện cũng trở nên có chút náo nhiệt. Mấy cung nữ vây quanh một công cụ lớn, khi Lưu Trường vừa về thì rõ ràng chưa có thứ này, khi nó đi mới được khiêng vào.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Lữ hậu, đám cung nữ mặc dù tò mò, nhưng không dám bàn tán với nhau.
"Oa!" Tích tắc Lưu Trường nhìn thấy công cụ lớn đó, tính cách của Lưu Thường nhanh chóng chiếm cứ thượng phong, nó vội vàng xông tới trước công cụ, chuyên tâm quan sát. Nhìn bề ngoài của thứ công cụ này, kỳ thực chỉ là một cái ván gỗ, bên trên là một bánh xe, đây rõ ràng là một cái máy dệt kiểu tay quay.
Giây phú đó Lưu Trường có chút sững sờ, nó tới thời đại này chưa được lâu lắm, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy máy móc cơ giới thuộc về thời đại này. Mặc dù rất nguyên thủy, toàn bộ đều làm bằng gỗ, nhưng đây chính là thứ máy móc nguyên thủy nhất đấy, nên trong mắt Lưu Trường, càng thêm mê người.
"A mẫu, đây là máy dệt à?"
"A mẫu, ai làm ra thế?"
Lưu Trường cuống quít hỏi.
Lữ hậu có chút kinh ngạc, bà không thể ngờ Lưu Trường có thể nhận ra thứ này, bà chỉ bình tĩnh nói:" Khi ta còn rất nhỏ đã có rồi."
"Vậy chắc chắn là do Mặc gia làm ra đấy." Lưu Trường khẳng định:
Đối với chuyện này Lữ hậu rất cao ngạo không phát biểu ý kiến.
"A mẫu, sao người lại kiếm một cái máy dệt."
"Giết thời gian."
Lữ hậu biết thao tác cỗ máy này thế nào, khi bà điều khiển cỗ máy, Lưu Trường ngồi bên không nhúc nhích, rất chăm chú nhìn cỗ máy cổ đại. Y vốn cho rằng, xuyên việt tới cái thời đại này, mình cơ bản là dứt duyên với chuyên ngành của mình rồi, không còn khả năng thi triển tài năng nào nữa.
Thế nhưng, cái máy này dùng sự thật nói cho y biết, đây không phải là thời đại man hoang vô duyên với máy móc.
Trán Lữ hậu nhỏ xuống vài giọt mồ hôi, cái máy này đúng là tiện hơn sức người nhiều, nhưng dù sao vẫn phải thao tác bằng tay, chắc chắn là rất mệt.
Lưu Trường mấy lần sán tới muốn giúp, nhưng đều bị Lữ hậu tóm lấy cái đầu tròn lạnh lùng đẩy ra.
Bởi thế Lưu Trường chỉ có thể giúp lau mồ hôi gì đó thôi.
Lữ hậu dùng cỗ máy này làm gì? Trong lòng Lưu Trường hiểu rõ, mỗi bộ quần áo trên người nó đều là do chính tay Lữ hậu dệt ra ... Mắt thấy thời tiết lạnh dần, a mẫu đang muốn làm trang phục mùa đông cho nó, với cái tuổi này của nó, mỗi năm chiều cao lại khác, quần áo cũ đại đa số không vừa nữa.
Lưu Trường cười ngốc nghếch, ngồi bên cạnh Lữ hậu, như chó con dùng cái đầu tròn vo cọ vào tay bà, muốn thao tác cái máy kia.
Cuối cùng Lữ hậu mới đồng ý, chỉ cần trong một tháng tới Lưu Trường không gây ra bất kỳ phiền toái gì, có thể cho mượn máy dệt để chơi.