Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lưu Trường tỉnh lại thì bảy tám cung nữ vạm vỡ to khỏe đứng ở trước mặt nó, trải qua lần bỏ trốn trước đó, Lữ hậu vô cùng tức giận, trực tiếp hạ lệnh, cấm túc nó, không cho nó rời Tiêu Phòng Điện, ngay cả Thiên Lộc Các cũng không cho đi nữa.

Lưu Doanh cũng bị liên lụy, hắn vốn hiệp trợ với Lữ hậu quản lý quốc gia, lúc này cũng bị cấm túc, nghe nói là vì hắn phản bác Lữ hậu, thiếu chút nữa Lữ hậu đánh hắn.

Tức thì trong cung không khí khẩn trương, các hoàng tử đều bị mẫu thân của họ giữ trong hoàng cung, không cho ra ngoài.

"Con muốn đi thăm Trường đệ, bọn họ nói nó bị bệnh nặng."

"Còn muốn đi thăm nó à? Thăm cái gì mà thăm? Lần này nó trốn ra ngoài, bản thân không sao, nhưng hại khổ con, nó cưỡi ngựa của con đấy! Sao ta có đứa nhi tử ngốc như con chứ? Nó là Lữ Trĩ căn bản là cùng một giuộc, chúng muốn hại con! Sau này không được đi gặp nó, tránh xa nó ra, hiểu chưa?"

Thích phu nhân tay chống hông, lớn tiếng mắt Lưu Như Ý, Lưu Như Ý không phục.

Mà ở một nơi khác, Bạc Cơ cũng vừa làm xong cháo thịt, cẩn thận đưa cho Lưu Hằng, dặn dò:" Ta tự làm đấy, con mang tới cho Trường đệ thử, nó còn bé, thật là khổ, ở bên nó nhiều một chút, đừng có mắng nó ... Hiểu chưa?"

"Vâng!"

Trong lao phòng tối tăm, Hàn Tín mặc đồ tù phạm, hai tay hai chân đeo cùm, đầu tóc bù xù, dựa lưng vào tường, toàn thân thương tích.

Cho dù rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng hai mắt Hàn Tín vẫn sáng rực.

Nếu là ông ta trước kia sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này mà tự sát, còn bây giờ, ông ta chẳng có ý đó.

"Vẫn còn có cơ hội."

"Có điều đó là cơ hội của ta, không phải của ngươi."

"Ha ha ha ha ha ~~~"

Hàn Tín cười lớn, thình lình cầm bánh hấp bị tùy ý ném dưới đất lên, ăn ngấu ăn nghiến.

………… …………

Lưu Trường vô cùng ngoan ngoãn ở trong Tiêu Phòng Điện, đôi mắt to chớp chớp, mặt ngây thơ và vô tội.

Lữ hậu đứng trước mặt nó, tay phải cầm gậy trúc, khe khẽ đánh lên tay mình, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Trường:" Lớn rồi phải không, dám cưỡi ngựa xông ra khỏi cửa cung, còn dám cầm kiếm hành hung."

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, Lưu Trường đã dần khỏe hơn, cơn buồn nôn cùng sợ hãi ban đầu đã tiêu biến, nhưng nó không dám tỏ ra là mình đã khỏe. Vì nó sợ một khi mình khỏe rồi, sẽ thu hoạch một trận đòn của a mẫu, sau đó tiếp tục nằm trên giường bệnh.

Đáng tiếc Lữ hậu quá hiểu nó, chẳng những nhìn ra nó sớm đã thoát ra được sự sợ hãi, thậm chí còn nhìn ra, nó vì tránh ăn đòn mà vờ bệnh. Vì thế bà sai cung nữ kéo Lưu Trường dậy, bắt đầu tính sổ.

"A mẫu, con biết sai rồi, Cái công từng nói với con, nguyên nhân triều Tần diệt vong là do thống trị bách tính quá hà khắc, nếu trừng phạt giảm bớt một chút, sẽ không xuất hiện chuyện diệt vong .... Cái công còn nói với con, Đại Hán phải lấy người làm gốc, không nên trừng phạt quá độ."

"Vậy ông ta có nói với con, nhân chính phải dùng đồng thời với hình phạt, đối xử với những người khác nhau phải dùng phương pháp khác nhau không?

" A, a mẫu, con thuộc về loại người có thể dùng nhân đức giáo hóa đúng không?"

"Không phải."

Rất nhanh trong Tiêu Phòng Điện truyền ra tiếng la hét như quỷ khóc sói gào, ai không biết còn nghĩ Lưu Bang đã chiến thắng trở về, đang ca hát trong Tiêu Phòng Điện.

Lần này đại khái là vì Lưu Trường đi quá giới hạn, Lữ hậu đánh thẳng tay, thiếu chút nữa đánh nát mông Lưu Trường. Nhưng từ chỗ Lưu Hằng, Lưu Trường đã nghe được tin sư phụ chưa bị giết chết, có thể nói nó vừa đau đớn vừa khoái lạc.

Lữ hậu đánh con khác với Lưu Bang, Lưu Bang đánh không thèm nói lý lẽ, đánh xong cho người tự đi ngộ, rốt cuộc vì sao bị đánh. Còn Lữ hậu thì vừa dạy dỗ vừa đánh ngươi.

Trong quá trình Lữ hậu dùng bạo lực, nói ra từng lý do một đánh Lưu Trường.

Thứ nhất, coi thường quốc pháp, là hoàng tử mà lại cầm đầu phá hỏng luật pháp Đại Hán, quy củ trong cung, tội tăng một bậc.

Thứ hai, lỗ mãng vô tri, đẩy bản thân vào nguy hiểm, thiếu chút nữa nhất thời kích động, hại chết bản thân.

Thứ ba, lừa dối phụ mẫu huynh đệ, không chịu nghe dậy bảo.

Lưu Trường lần này thực sự nằm úp trên giường bệnh rên hừ hừ, làm cho mấy huynh đệ tới thăm nó rất đau lòng.

"Sau này đệ phải tiếp thu bài học, còn như thế nữa thì không đơn giản là chỉ ăn đòn đâu." Lưu Hằng chỉ biết lắc đầu:

Lưu Khôi cũng khuyên:" Phải nghe lời mẫu hậu không thể tiếp tục chọc giận người nữa."

Lưu Trường không phục:" A mẫu cũng chỉ có thể đánh đệ ở tuổi này thôi, đợi tương lai đệ phong vương, tới đất phong của mình. Đệ không tin a mẫu có thể chạy từ Trường An tới đất phong đánh đệ!"

"Chuyện này khó nói lắm, với cái tính của đệ, chẳng may ở đất phong gây ra chuyện lớn gì, đừng nói là mẫu hậu, nói không chừng a phụ cũng nổi giận, trực tiếp dùng xe tù áp giải đệ về Trường An."

Lưu Trường không tin, chỉ cần lớn lên rồi là có thể tránh bị ăn đòn, ngươi xem đại ca và nhị ca chẳng phải thế sao? Phụ mẫu có giận tới mấy cũng không đánh họ.

Lưu Trường chợt nhận ra, hỏi:" Phải rồi, nhị ca đâu, sao không tới thăm đệ?"

Bình thường Lưu Trường bị chút thương tích thôi là nhị ca sẽ đích thân tới thăm, lần này sao nhị ca lại biến mất?

Lưu Hằng thở dài:" Lần này đệ hại khổ nhị ca rồi."

.............. ................

Trong Trữ Điện, Lưu Doanh quỳ trước bàn, thần sắc khổ sở.

Bốn ông già quỳ trước mặt hắn, không nói gì cả.

"Thân là thái tử Đại Hán, ta từ nhỏ tới lớn, vậy mà không làm được việc gì. Như Ý nhỏ hơn ta, nhưng có thể thỉnh tội với phụ hoàng, Hằng nhỏ hơn ta nhưng làm việc không khiến mẫu hậu nổi giận, Khôi nhỏ hơn ta nhưng đối xử tử tế với huynh đệ, mọi người yêu quý, Hữu nhỏ hơn ta nhưng nó ngoan ngoãn thuần phác, ắt có thành tựu. Trường nhỏ hơn ta, nhưng nó làm ra máy dệt, tạo phúc thiên hạ ..."

"Duy chỉ có ta, sống uổng bao nhiêu năm tháng, không thể chia sẻ lo lắng với phụ hoàng, không thể khiến mẫu hậu an tâm, thậm chí chuyện đã hứa với huynh đệ cũng không thể hoàn thành. Rốt cuộc ta là thứ thái tử kiểu gì chứ?"

Nhìn bị thái tử trước mặt mất kiềm chế, bốn ông già lần đầu tiên không nghiêm khắc giáo huấn hắn.

Đông Viên công Đường Bỉnh lắc đầu nói:" Thái tử sao có thể tự xem nhẹ bản thân như thế? Thái tử không thể chia sẽ ưu lo với bệ hạ là để hoàng hậu an lòng, không thể làm hoàng hậu an lòng là vì muốn hoàn thành chuyện hứa với huynh đệ, không thể hoàn thành chuyện của huynh đệ là vì không muốn hoàng hậu nổi giận."

"Không, không phải như thế." Lưu Doanh ngẩng đầu lên, trên mặt đã có sắc giận:" Không làm được việc gì, sao có thể xưng là thái tử, sao có thể xưng là người?"

"Lần này ta nhất định phải hoàn thành chuyện này, bao năm qua ta chưa từng hạ quyết tâm làm một việc, bây giờ còn có phụ hoàng và mẫu hậu giúp đỡ ta, nhưng tương lai thì sao? Chẳng lẽ thiên hạ càn một vị hoàng đế không làm được việc gì, không có năng lực gì hết hay sao?"

Lưu Doanh thình lình đứng dậy dùng đại lễ với bốn ông già:" Xin các vị lão sư dạy cho ta."

"Thái tử mời đứng lên!" Bốn ông già luống cuống đỡ Lưu Doanh lên:

Tuổi của bọn họ kỳ thực đã quá lớn, Chu Thuật là người trẻ nhất cũng đã trên 70, vào thời đại đó, bọn họ là điềm lành trong điềm lành. Nguyên nhân bọn họ tới phò tá Lưu Doanh, chúng ta còn chưa được biết, nhưng ở bên Lưu Doanh thời gian dài như vậy, Lưu Doanh thực sự làm họ động lòng, làm họ nguyện ý dốc lòng phò tá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK