"Sư phụ!" Một tiếng như kêu tang, trong bóng đêm, Hàn Tín đang châm đèn xem tấu báo, ngẩng đầu lên, tên ngốc to xác xông vào, cười ngớ ngẩn. Hàn Tín thất thần, sao thằng nhãi này lại ở đây. Ông ta thậm chí chớp mắt, hay là mình mệt quá nên gặp ảo giác? Lưu Trường thì chẳng khách khí, xông tới muốn ôm lấy Hàn Tín, ánh mắt ông ta lạnh như băng, Lưu Trường ngại ngùng thu tay lại. "Sư phụ, trẫm nhớ sư phụ quá, sao sư phụ không trả lời thư của trẫm? Trẫm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.