Tường lăng, chân trời mưa tuyết lẫn lộn, gió thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương. Mặt đất không bị tuyết bao phủ, chút tuyết này chỉ khiến mặt đất trở nên sình lầy, nhìn đâu cũng thấy bẩn thỉu, mấp mô. Lưu Như Ý đờ đẫn đứng đó. Huynh trưởng hắn được mai táng ở đây, dù hắn tới rất sớm, nhưng vẫn không thể nhìn huynh trưởng lần cuối, nước mắt ào ào lăn qua gò má. Lưu Như Ý chỉ muốn ôm huynh trưởng một lần. Huynh ấy có cô độc không? Có bị lạnh không?...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.