"Mỗi khi trong nước xảy ra chuyện lộn xộn, trẫm lại nhớ tới Khúc Nghịch hầu ... Khi ông ấy còn, trẫm thực sự chưa từng phải lo lắng chuyện gì, chỉ cần nghĩ tới mặt ông ấy là trẫm không sợ nữa, thấy ông ấy nhất định nghĩ ra cách tốt nhất. Dù không được thì cũng có thể ..." Chắc là xuất phát từ sự kính trọng với người đã khuất, cho nên Lưu Trường không nói ra đoạn sau. Lữ Lộc trầm mặc chốc lát cũng cảm khái:" Chúng ta đều đã lớn ... Thần thậm chí...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.