"Một ngày tuyệt với làm sao ..." Lưu Tứ rời lao ngục, cáo biệt bóng tối như không có ngày mai, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời gay gắt, cảm thụ ánh sáng nóng rát, hắn thư thái vô cùng. Quả nhiên không hi vọng vào a phụ, chỉ a mẫu còn nhớ tới minh. "Tứ, a mẫu rất nhớ đệ, trước tiên cũng ta đi gặp a mẫu rồi hẵng đi chơi." Lưu Lương kéo tay đệ đệ: "Ta biết, có điều huynh trưởng, ta còn có chuyện phải làm, đợi ta làm xong rồi tới chỗ a mẫu nhé." Lưu Lương nghiêm túc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.