Sau nhiều lần kháng nghị không hiệu quả, Lưu Trường cũng dần dần quen với việc ngày ngày tới Thiên Lộc Các đọc sách.
Chương trình học dần dần trở nên cao thâm mạt trắc, rất nhiều người cho rằng triết học của thời đại đó đặt vào đời sau chỉ thế mà thôi, căn bản không khó. Nhưng thực tế, bất kỳ ai nghiêm túc đọc qua bất kỳ cuốn kinh điển nào thời đại đó đều có thể cảm thụ độ khó cực lớn của nó.
Không biết phải bỏ bao nhiêu quyết tâm, tác giả chuẩn bị viết ra tiểu thuyết 500 vạn chữ trước thời Tần đều đã từ bỏ sau vô số đêm đọc tư liệu kinh sách trước thời Tần rồi dứt hết số tóc ít ỏi của mình.
Lưu Trường càng như thế, nó hoàn toàn không hiểu được lão sư đang nói cái gì nữa.
"Đầu xuân tháng Giêng, vị trí mặt trời phía sao Thất, đầu lúc hoàng hôn, sao Sâm xuất hiện ở trung tâm phương nam ... Trời tờ mờ sáng, sao Vĩ xuất hiện ở chính giữa phương nam. Đầu xuân thuộc giáp ất trong thiên can, chúa tể của nó là Thái Hạo, thần từ phò tá hoàng đế ứng với lân tộc trong long ngư."
"Đầu xuân tháng Giang nếu phát ra chính lệnh đáng ra phát vào mùa hè, như thế mưa gió sẽ không tới bình thường, cỏ cây sẽ khô sớm, người dân sẽ cảm thấy khủng hoảng."
"Nếu công bố vào mùa thu, như thế bách tính sẽ gặp bệnh dịch, cuồng phong bạo vũ sẽ nhiều lần kéo tới, cỏ dại cũng sẽ sinh trưởng mạnh."
"Nếu như phát chính lệnh vào mùa đông, nước lớn sẽ hủy sinh vật, sương tuyết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hoa mùa, mạch sẽ không thể thu hoạch."
Gì? Cái quái gì vậy hả? Lưu Trường cũng từng thử, nói hỏi lão sư, nên phát chính lệnh vào mùa đông là cái quái gì?
"Quan lại chủ quản mệnh lệnh đại quy mô cử hành, môn đồ bốn phương sát sinh tế tự, đồng thời làm trâu đất, để tiễn âm khí mùa đông. Chim chóc bay xa vừa cao vừa nhanh, mùa đông nên thực hanh chính lệnh ở mùa thu, như thế sương trắng sẽ tới sớm, động vật giáp sát ...."
"Bỏ đi, bỏ đi, lão sư tiếp tục giảng bài đi."
Nhưng mà cũng chính thứ đó, mấy tên còn lại nghe tới say sưa, Lưu Trường cũng không biết là bọn họ giả vờ hứng thú hay thực sự hứng thú với mấy thứ thần thần bí bí đó. Dù sao thì nó cũng không có một chút hứng thú nào hết, giờ học mỗi ngày nó dùng để ngủ.
Khi lão sư giảng xong bài, chuẩn bị uống nước nghỉ ngơi, Lưu Như Ý thong thả đi vào Thiên Lộc Các.
Lúc này hắn vẫn mặc bộ y phục vừa tham dự triều nghị, rất xa hoa, chỉ thấy hắn trang nghiêm đi tới bên đám huynh đệ, nhìn sách ở trên bàn bọn họ, gật gù:" Không tệ, học tập cho tốt, có thế mới quản lý tốt được địa phương."
Lưu Trường ngạc nhiên nhìn Lý Như Ý nghiêm trang, không nhịn được hỏi Lưu Khôi bên cạnh:" Hắn trúng tà gì thế?"
"Nghe nói chư hầu vương tham gia triều nghị."
"À ..."
Mặc dù không ai hỏi nhưng Lưu Như Ý vẫn bốc phét chuyện mình tham dự triều nghị, hắn cố tình làm ra vẻ người lớn, cứ như hắn hiện giờ đã khác với đám tiểu đệ đệ rồi, đã là Đại Hán chư hầu vương đáng hoàng rồi, bình phẩm về đám huynh đệ, cũng nói đạo lý to tát giống Lưu Doanh.
"Trường, lần này đệ thực sự đã làm một chuyện tốt, thừa tướng nói, bảo bọn ta phổ biến máy dệt ở đất phong của mình."
"Ngươi thôi đi, đất phong cái gì chứ, ngươi biết cổng thành Hàm Đan hướng về phía nào không?"
Lưu Trương trường nhỏ giọng phỉ nhổ, nhưng nó đúng là tò mò Đại Hán sẽ tận dụng máy dệt thế nào, nên không cắt lời Lưu Như Ý.
Lưu Như Ý cố ý làm nó hồi hộp, kể Tiêu Hà đã có an bài của mình, nhưng lại không nói an bài ra sao.
Mặt Lưu Trường mỗi lúc một đen, khi nó chuẩn bị từ bỏ thì Lưu Như Ý rốt cuộc cũng nói ra một loạt an bài của Tiêu Hà. Không thể không nói, đầu óc của Lưu Như Ý cũng kha lắm, những lời Tiêu Hà nói, hắn có thể đọc thuộc lòng giống hệt, trí nhớ rất tốt.
Mà an bài của Tiêu Hà cũng làm Lưu Trường cả kinh.
Nó phát hiện ra người tài ở thời đại này đúng là cực kỳ tài, mình làm ra máy dệt còn chưa tới một tháng, vậy mà Tiêu Hà đã làm ra quyết sách, còn làm không ít máy dệt ... Đây là thứ hiệu suất gì chứ? Lưu Trường thấy, so với hiệu suất của máy dệt, hiệu suất của vị thừa tướng này càng cao tới khiếp người.
"Đệ lần này nở mày nở mặt rồi, ngay cả Sở vương và Kinh vương cũng khen đệ không ngớt, còn nói vì cống hiến của đệ với quốc gia của họ, sẽ khen thưởng đặc biệt cho đệ!"
"Vậy Triệu vương có thưởng gì cho thảo dân không? Bách tính nước Triệu vì thảo dân mà hưởng lợi không ít, ngài là Triệu vương, cũng phải thưởng gì đó chứ."
Lưu Như Ý tức thì không nói lên lời, mặt đỏ dừ, hắn luyến tiếc cầm bội kiếm lên, lại bỏ bội kiếm xuống, rồi lại cầm lên.
"Ôi, thôi khỏi, đợi ngươi về tới đất phong hẵng thưởng."
Lưu Trường vui lắm, không phải vì lời của Sở vương và Kinh vương, mà là vì an bài của Tiêu Hà, nó vốn còn lo làm ra máy dệt chẳng phát huy được tác dụng gì. Nhưng nếu bảo tự bản thân Lưu Trường an bài, vậy thì càng chẳng đáng tin, bảo một kỹ sĩ đi đưa ra quyết sách trị quốc, có khác nào bảo một người học lịch sử đi viết văn học mạng, đều chẳng tin được.
Bây giờ Lưu Trường không lo nữa rồi, có người tài giỏi như vậy, bất kể mình làm ra thứ máy móc gì, hẳn là ông ta đều an bài được hết.
Lưu Trường, Lưu Như Ý đều rất vui vẻ, nhưng Lưu Hằng thì dáng vẻ lo âu trùng trùng, hắn hỏi đi hỏi lại Lưu Như Ý:"Yến vương đúng là không tới à?"
"Đúng là không tới, ta đã lâu lắm rồi không thấy Yến vương."
"A phụ có nhắc tới ông ấy không?"
"Không."
"A phụ không nhắc tới Yến vương lại nhắc tới Triệu Tương à?"
"Ừ."
Lưu Hằng cau mày, không biết nghĩ gì.
Kết thúc buổi học, khi Lưu Trường chuẩn bị rời đi thì Lưu Hằng đột nhiên đi theo nó, Lưu Trường lấy làm lạ, nhưng không nói gì cả. Lúc sắp chia đường với Lưu Hằng thì hắn lại kéo Lưu Trường lại, Lưu Trường sửng sốt:" Tứ ca, đệ đã trả lại cưa rồi mà."
"Trường, đừng tới chỗ Hoài Âm hầu, theo ta tới chỗ tượng nhân chơi đi."
"Không đi không được, đi muộn cũng bị an đòn, trốn học thì xong đời."
Lưu Hằng trầm mặc chốc lát lại nói:" Vậy thì về sớm, sau khi về tới tìm ta, ta dẫn đệ tới Trường Lạc cung chơi."
"Được."
Lưu Trường vui vẻ rời đi, Lưu Hằng nhìn theo bóng lưng nó đi xa, cứ ngập ngừng mãi.
Lưu Trường không để chuyện nhỏ này ở trong lòng, nhưng sau khi tới phủ Hàn Tín thì lại có chút hoang mang. Nó thấy Hàn Tín phẫn nộ nóng nảy, nhưng nó chưa bao giờ thấy sư phụ thấp thỏm bất an như thế.
Từ sau lần trò chuyện trước đó với sư phụ, độ khó bài học của nó tăng vọt, làm người ta đau đầu. Nhưng Lưu Trường học không tệ, dù sao cũng có không ít bài liên quan tới số học. Nhưng hôm nay Hàn Tín cứ hay thất thần, giảng bài một lúc rồi trầm mặc, n gồi ngây ra.
Hơn nữa tên tráng háng Cốc luôn đứng ngoài phòng không thấy đâu nữa.
Lưu Trường hỏi tới, Hàn Tín chỉ đáp là hắn đi mua thứ trong phủ cần, nhưng bình thường chuyện mua đồ căn bản không phải do Cốc làm.
Trạng thái của sư phụ rất không ổn, là chần chừ? Lo âu? Hay kích động? Lưu Trường không nhìn ra.
"Sư phụ, người không sao chứ? Có phải người bị bệnh không?"
Lưu Trường lo lắng nhìn Hàn Tín trước mắt, ở cái thời đại này, bị bệnh coi như là bị phán tử hình rồi, y thuật chẳng hề phát triển, kể cả vương công quý tộc cao quý cũng không thoát được. Rất nhiều bệnh nhỏ ở đời sau vào thời này là bệnh chết người. Sắc mặt Hàn Tín trông có vẻ không tốn, túi mắt rất nặng, trong mắt đầy tơ máu.
….
(*) Tác giả chính là cái tên học lịch sử đi viết văn học mạng đó.