Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc tới Trần Hi, các chư hầu không cảm thấy gì cả, còn phía các đại thần, thần sắc khác thường. Các chư hầu không biết, Chu Xương là một người vô cùng thẳng thắn cương liệt, ông ta từng tới nước Triệu nhìn thấy xa giá của Trần Hi, môn khách đi cùng Trần Hi có hơn một nghìn xe, có thể ở kín toàn bộ quan xá của Hàm Đan.

Mà Trần Hi đối đãi với đám môn khách này dùng phương thức qua lại giữa bách tính bình dân, lần nào cũng khiêm tốn cung kính, hạ mình đối đãi với người.

Chu Xương sau khi nhìn thấy cảnh ấy về báo với Lưu Bang: Có biến.

Lưu Bang liền phái mấy đại thần đi điều tra rõ ràng, kết quả phát hiện môn khách của Trần Hi làm không ít việc rồi loạn kỷ cương, trong đó không ít việc liên quan tới Trần Hi. Nhưng Lưu Bang không đem hành vi của môn khách tính lên người chủ nhân, không truy cứu thêm, chỉ viết thư cho Trần Hi, bảo ông ta trông coi tốt đám tân khách của mình.

Bởi thế nghe thấy Trần Hi không muốn tới, vẻ mặt của các đại thần và các chư hâu không biết nguyên cớ mới khác nhau.

"Lương vương, Hoài Nam vương cũng dâng thư, Lương vương nói đang bận xử trí tặc khấu chặn đường trong biên cảnh, Hoài Nam vương nói mình bị bệnh."

"Trẫm thực sự không hiểu, năm xưa Tần Nhị Thế làm trái lẽ trời, hại người thiên hạ không thể không luân lạc làm tặc khấu, chặn đường đánh cướp. Nhưng hiện nay sao vẫn còn tặc khấu khắp nơi."

"Những tướng quân khi còn trẻ có thể xông pha trận địch, ra vào dễ dàng, sao già rồi lại dễ mắc bệnh như thế?"

Lưu Bang nói thế các chư hầu liền trầm tư, quần thần đều cúi đầu, không ai dám lên tiếng.

"Bệ hạ, nay tặc khấu đã không phải tặc khấu trước kia nữa, nay bệ hạ thi hành chính sách nhân từ, bách tính giàu có, tặc khấu ăn no, dùng binh khí cũng không tệ, tất nhiên là càng lợi hại hơn trước." Người nói những lời này là Lưu Giao, tất nhiên cũng chỉ hắn mới dám nói những lời "đại nghịch bất đạo" trước mặt Lưu Bang như thế:

Lần này thiếu chút nữa Lưu Bang cười thành tiếng, ông ta chỉ chỉ Lưu Giao, bực mình mắng:" Đệ đó, đệ đó, đúng là theo đám Nho sinh học thành ngốc rồi."

Có Lưu Giao cắt ngang, Lưu Bang tạm thời nhảy qua chuyện của đám chư hầu, kỳ thực còn một chư hầu vương cũng không tới, Yến vương Lư Quán.

Lương vương Bành Việt cùng Hàn Tín, Anh Bố được xưng là Hán sơ tam đại danh tướng, cũng là hàng tuyển t hủ cấp bậc trần nhà, là tuyển thủ có thể đánh nhau với Hạng Vũ. Nhưng ông ta thuộc loại nửa đường xuất gia, theo Lưu Bang giống quan hệ phụ thuộc, không phải như loại Trần Hi đã theo Lưu Bang từ sớm.

Ông ta vốn là chư hầu một phương, từ thành nhất thống, tham gia chiến tranh diệt Tần, khi Lưu Bang và Hạng Vũ đại chiến, ông ta kiên quyết đứng về phía Lưu Bang, vì lập chiến công, sau khi diệt Sở liền được phong làm Lương Vương.

Hoài Nam vương Anh Bố, xếp ngang hàng với Hàn Tín và Bành Việt, ừm, chiến tích cũng không tệ. Nếu nói Bành Việt tự lập thành hệ riêng, vậy Anh Bố thì là phản tặc chạy tới. Ông ta vốn là đại tướng dưới trướng Hạng Vũ, trong cuộc chiến diệt Tần phát huy tác dụng cực lớn, được Hạng Vũ phong làm Cửu Giang vương.

Trong Hán Sở đại chiến, được Lưu Bang dụ dỗ, ông ta phản bội nước Sở đầu hàng Lưu Bang. Sau khi diệt Sở, Lưu Bang phong làm Hoài Nam vương.

Hai người này nói ra thì đều không tính là thân cận với Lưu Bang, nhưng Yến vương Lư Quán thì khác. Lư Quán và Lưu Bang sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thân tới mức mặc chung một cái quần, thuộc về loại thân tới không thể thân hơn được nữa. Lư Quán từ nhỏ đi theo Lưu Bang, còn thân hơn cả thân huynh đệ, ông ta có thể tùy ý ra vào hoàng cung, gặp người nhà Lưu Bang, gọi đám Lưu Trường là do tử.

Lần này Lư Quản không tới, nhưng không phải là vấn đề của ông ta mà là vấn đề của Lưu Bang. Lưu Bang viết một lá thư cho ông ta, bảo ông ta đừng tới, còn muốn ông ta chiêu binh mãi mã, chuẩn bị sẵn sàng. Chuyện bí mật như vậy, Lư Quán là người duy nhất được cho biết, có thể nhìn ra, ông ta là người duy nhất Lưu Bang tín nhiệm, đến Lưu Giao và Lưu Phì còn không biết.

Lưu Bang cũng không nói chuyện đám chư hầu nữa, ông ta nhìn Tiêu Hà, ra hiệu Tiêu Hà lên tiếng.

Tiêu Hà đứng dậy, nghiêm túc nói:" Mấy vị đại vương khả năng còn chưa biết, tháng trước công tử Trường làm ra một chiếc máy dệt mới, chiếc máy dệt này khác với máy dệt trước kia, hiệu suất rất cao. Ta đã tính sơ qua, hiệu suất của nó cao hơn trước chừng tám lần."

Tiêu Hà vừa nói vừa nhìn về phía hoạn quan đằng xa, rất nhanh liền có cận thị đem mấy bản thiết kế thô sơ đặt trước mặt Lưu Giao và Lưu Cổ. Bấy giờ Tiêu Hà mới tiếp tục nói:" Ta đã lệnh cho thiếu phủ, để bọn họ chế tạo cỗ máy này với quy mô lớn, ta chuẩn bị sử dụng nô lệ, tháo tác số máy này, toàn lực dệt vải."

"Ngoài ra ta đã đem thiết kế này đưa tới địa phương, hạ lệnh địa phương chế tạo máy dệt, cho bách tính mượn, tranh thủ để máy dệt này thay thế máy dệt vốn có, phổ biến tới toàn Đại Hán. Trong vòng bốn năm phải để phần đông bách tính trong địa phận Đại Hán dùng loại máy dệt này, cổ vũ bách tính trồng dâu nuôi tằm."

"Phải từng bước chấm chỉ phương thức giao dịch lấy vải làm hàng hóa."

Lưu Bang nhìn thấy máy dệt suy nghĩ đầu tiên là đem đi bốc phét với mọi người, đây là thứ mà thằng nhóc kém cỏi nhất trong nhà ta làm ra đấy, thế nào? Suy nghĩ thứ hai là đưa cho Tiêu Hà, để ông ta tận dụng hết cỡ, phát huy tác dụng lớn nhất của nó.

Tiêu Hà đúng là không làm Lưu Bang thất vọng, về chiếc máy dệt đó ông ta có bốn phương hướng sử dụng, ở triều đình sẽ sản xuất quy mô lớn, trong bách tính thì phổ biến, đồng thời cổ vũ tăng gia sản xuất nguyên liệu, cùng với lưu thông thị trường.

Dù sao ở thời đại này vải vóc tương đương với tiền, nếu để bách tính có thể in ấn tiền quy mô lớn ... Nghĩ thôi cũng biết sẽ có hậu quả gì. Mặc dù bản thân vải cũng có giá trị, nhưng vẫn gây ra hỗn loạn thị trường, như thế có thể thấy, Tiêu Hà suy nghĩ rất chu toàn.

Sau khi nói xong phương hướng lớn, Tiêu Hà từng bước nói tới biện pháp chấp hành cụ thể.

"Hi vọng các vị đại vương sau khi trở về có thể tham khảo qua biện pháp của ta, thi hành trong nước."

Tiêu Hà nói rất khách khí, kỳ thực là yêu cầu bọn họ mô phỏng cách làm của mình, nhanh chóng phổ biến trong nước. Lưu Giao, Lưu Cổ, Lưu Phì mặc dù đều là chư hầu vương có thực quyền, nhưng đối diện với kiến nghị của vị thừa tướng Đại Hán này, bọn họ cũng không dám làm trái, rất khách khí đứng dậy đáp tạ. Tới ngay cả loại tôm tép như Lưu Như Ý cũng đứng lên đáp lễ.

Được tham dự vào loại chuyện lớn như vậy khiến Lưu Như Ý thấy hết sức tự hào, cố gắng không để cười như thằng ngốc. Hết lần này tới lần này tới lần khác cảnh cáo bản thân, Lưu Như Ý! Ngươi còn đang để tang! Không được cười! Bởi thế cái vẻ mặt đó của hắn làm người ta trông qua có ngô ngố, giống như Lưu Trường vậy.

Lưu Bang lại cùng chư hầu vương nói chuyện đất phong của bọn họ, chủ yếu là hỏi tới tình hình trong địa bàn, kiểu thực lực quân sự.

Lưu Như Ý tất nhiên không có cơ hội nói chen vào, hắn căn bản chưa tới đất phong, tất nhiên là ngoan ngoãn nghe các vị thúc thúc ca ca trả lời câu hỏi của a phụ. Hắn nghe rất chăm chú, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tham dự chính vụ. Tương ứng, đây cũng là vốn liếng để sau này hắn bốc phét ở Thiên Lộc Các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK