Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Bang gật gù nhìn mấy người đó.

Mấy người này mặc dù cố gắng ăn mặc hóa trang sao cho trông mình có vẻ uy mãnh một chút, có thể chững chạc một chút. Nhưng Lưu Bang từ đằng xa đã ngửi thấy mùi hoàn khố trên người bọn chúng, ông ta quá quen thuộc với cái mùi này. Thật bất hạnh, trong đám con của ông ta cũng có một đứa như thế, bất học vô thuật, suốt ngày chỉ biết bốc phét, toàn thân đầy mùi hoàn khố, mở miệng ra là gia phụ thế nào.

Bốn vị gọi là tráng sĩ nước Triệu này hiển nhiên là phiên bản khác của Lưu Trường, quả nhiên hỏi tên tuổi, đều mở đầu bằng Triệu.

Lưu Bang nhíu mày, đùng đùng nổi giận.

"Mấy tên tiểu tử thối các ngươi mà cũng có thể cầm quân đánh trận à?"

Lưu Bang lớn tiếng mắng mỏ, bốn người trẻ tuổi kia nào dám đối diện với một Lưu Bang phẫn nộ như thế, tức thì quỳ hết xuống, run bần bật không dám nói gì.

Chu Xương vội vàng đứng dậy, nói:" Đây đúng là tráng sĩ kiêu dũng thiện chiến của đất Triệu.”

Lưu Bang hừ lạnh một tiếng, trầm mặc hồi lâu mới nói:" Thưởng cho chúng thực ấp ngàn hộ, bổ nhiệm làm tướng.

"Đa tạ long ân bệ hạ."

Bốn người trẻ tuổi hăng tiết gà, vội vàng bái tạ, đám đại thần nước Triệu quỳ ở hai bên vốn lo lắng trùng trùng cũng mặt mày hớn hở, nối nhau bái tạ.

Khi Lưu Bang tới đám đại thần nước Triệu này lo sợ lắm, ở vào trạng thái cực kỳ áp ức. Nhưng lúc này đây bọn họ đã bước ra khỏi trạng thái đó, bắt đầu đua nhau đứng ra bày mưu tính kế giúp Lưu Bang, bàn bạc đối phó với Trần Hi thế nào.

Sau khi triệu kiến các đại thần nước Triệu xong, Lưu Bang liền bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị vật tư cần thiết cho chiến tranh, lại bảo Chu Xương phụ trách chuyện này.

Ngự sử đại phu Triệu Nghiêu đứng bên cạnh Lưu Bang cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Triệu Nghiêu tuổi không lớn, trước kia hắn là phủ tỳ ngự sử, là bộ họ của Chu Xương:" Bộ hạ Triệu Nghiêu của ngài tuy tuổi còn nhỏ, nhưng là kỳ tài, quân chủ nhất định sẽ đặc biệt đối đãi với hắn. Để thêm một chút thời gian, ngài sẽ phát hiện, hắn sẽ thay thế vị trí của ngài."

Chu Xương cười đáp:" Hắn chỉ là một tiểu quan làm văn thư, tuổi trẻ, không có uy nghiêm, cũng không có tư lịch, lấy cái gì mà thay thế ta."

Về sau Triệu Nghiêu hiến kế cho Lưu Bang, nói:" Bệ hạ muốn bảo hộ công tử Như Ý, vậy thì an bài cho công tử một vị đại thần có uy nghiêm, có tư lịch, nhiều tuổi mà quý nhân cũng không dám ra tay, làm quốc tướng."

Lưu Bang hết sức tán đồng, sau đó ngự sử đại phu Chu Xương có uy nghiêm, có tư lịch lại nhiều tuổi đi làm quốc tướng nước triệu, để bảo hộ Như Ý. Còn Triệu Nghiêu trẻ tuổi, không có tư lịch, không có uy nghiêm liền trở thành ngự sử đại phu trẻ nhất Đại Hán, thay thế Chu Xương.

Chu Xương vì sự kiện này còn kháng nghị với Lưu Bang, mặc dù kháng nghị này nhìn qua có vẻ là cố ý, Chu Xương nói với quý nhân nào đó :" Ta chỉ bất đắc dĩ mà thôi, ông phải nể mặt ta, ta từng lập đại công ở việc bảo vệ thái tử, ông không thể hại ta vì ta bảo hộ Như Ý công tử!"

Quay lại vương cung Hàm Đan, Lưu Bang nhìn bộ dạng Triệu Nghiêu cười ha hả:" Ngự sử có gì muốn nói sao?"

Triệu Nghiêu do dự chốc lát rồi nói:" Chu tướng từng là thượng quan của thần, thần vốn không nên nói xấu ông ta, nhưng nay thần là ngự sử đại phu, không thể không quản tới."

"Bệ hạ, có không ít người theo bệ hạ vào Thục quận, Hán Trung quận, sau đó lại chinh phạt Tây Sở, có quân công nhưng lại không được phong thưởng. Bây giờ có bốn người Triệu không có công lao gì, sao lại được phong thưởng chứ?"

"Huống hồ thần thấy bọn họ căn bản không giống người có thể cầm quân đánh trận, chuyện này khẳng định là Chu Xương chuyên môn an bài con cháu trong nhà mấy đại thần đất Triệu, lừa gạt bệ hạ để lấy ban thưởng."

Lưu Bang cười lớn chỉ Triệu Nghiêu:" Đây là chỗ mà khanh không bằng Chu Xương đó."

"Trần Hi làm phản, phía bắc Hàm Đan bị hắn chiếm lĩnh, trẫm dùng văn cáo khẩn cấp triệu tập quân đội các nơi trong thiên hạ, nhưng tới nay không có ai đến. Bây giờ chỉ có quân đội ở Hàm Đan dùng được thôi."

"Nên trẫm cần gì keo kiệt phong bốn người này bốn nghìn hộ, không dùng họ vỗ về người trẻ tuổi đất Triệu. Chỉ có cách trấn an người Triệu rồi mới có thể đánh bại kẻ địch ở đất Triệu."

Triệu Nghiêu ngỡ ngàng hỏi:" Có phải bệ hạ và Chu Xương đã thương lượng trước rồi không?"

Lưu Bang không đáp, có quân thần căn bản không cần phải dặn dò trước làm gì, chỉ một câu nói là đối phương đã hiểu ý của mình rồi, sau đó tiếp tục diễn tiếp là được. Đó là nguyên nhân ông ta thích Chu Xương, người này chắc chắn là đại thần hiểu mình nhất.

Triêu Nghiêu chấn kinh vô hạn, hổ thẹn nói:" Thần tuổi trẻ không hiểu chuyện, không ngờ lại phỉ báng Chu tướng trước mặt bệ hạ, xin bệ hạ đừng đem chuyện này nói với ông ấy."

"Yên tâm đi, khanh cũng vì quốc gia mà thôi, trẫm sao có thể hại khanh chứ?"

"Bệ hạ và Chu tướng, thực sự làm thần hâm mộ, bệ hạ anh minh, còn Chu tướng càng cơ trí!"

Lưu Bang càng vui hơn, hỏi:" Khanh biết tướng lĩnh của Trần Hi có những ai không?"

"Có Vương Hoàng, Mạn Khâu Thần, trước kia bọn chúng đều là thương nhân."

Lưu Bang nói :" Đúng vậy đấy, khanh đi tìm Chu Xương, truyền đạt chiếu lệnh của trẫm, trẫm muốn treo thưởng cái đầu của đám tướng lĩnh Vương Hoàng, Mạn Khâu Thần. Chỉ cần mang đầu của bọn chúng tới, sẽ không tính chuyện cũ, còn thưởng 4000 vàng! Các bộ tướng khác cũng thế, chỉ cần người bỏ tối về sáng, trẫm sẽ thưởng ngàn vàng."

Triệu Nghiên cả kinh:" Bệ hạ, kế sách này chỉ sợ không có hiệu quả quá lớn! Treo thưởng thủ cấp của bọn chúng cũng không ai giết bọn chúng, đem đầu chúng tới chỗ bệ hạ đâu."

Lưu Bang nheo mắt nói:" Vậy thì sao chứ, dù sao sau khi treu thưởng, bọn chúng muốn ngủ yên cũng chẳng được."

Triệu Nghiêu choàng tỉnh, kích động nhìn Lưu Bang:" Bệ hạ anh minh! Thần, thần sẽ tìm Chu tướng ngay!!"

Trong tiếng cười của Lưu Bang, Triệu Nghiêu rời vương cung Hàm Đan, vừa rời vương cung, vẻ kích động trên mặt hắn biến mất hết, trở nên hết sức bình tĩnh.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn có thể thay thế Chu Xương.

…………….. …………

Rất nhanh Trần Hi không kháng cự nổi sự tấn công của Lưu Bang trên chiến trường chính diện.

Bản thân Lưu Bang còn chưa ra tay, ra tay trước là Phàn Khoái.

Tên võ lực đỉnh cấp Đại Hán này cho dù phong hầu rồi cũng không sửa bản tính vốn có, cực kỳ cao hứng dẫn quân đội đi tấn công quân của Trần Hi và Mạn Khâu Thần. Dưới tình thế binh lực ở vào thế yếu, Phàn Khoái cũng chẳng ngán, hai bên khai chiến ở huyện Tương Quốc.

Theo lý giải của Trần Hi, đối diện với các tướng quân của Lưu Bang, ông ta phải đánh bại từng người, mục tiêu đầu tiên phải đánh bại là Phàn Khoái.

Đại khái là đi theo Hàn Tín lâu, Trần Hi tự cho rằng mình đã biết nhược điểm của đám tướng lĩnh này.

Ông ta nhớ Hàn Tín cực kỳ coi thường Phàn Khoái, bởi vì Phàn Khoái là tên mãng phu hữu dũng vô mưu, chỉ có thể làm tiên phong, không xứng làm tướng quân!

Vì thế ông ta cũng coi Phàn Khoái là mục tiêu hàng đầu phải đánh bại, dù sao là kẻ hữu dũng vô mưu thôi mà, Sở vương chắc chắn không lừa ta.

Khi khai chiến, Trần Hi phát hiện, Sở vương đúng là không lừa mình.

Phàn Khoái đúng là tên hữu dũng vô mưu, hắn đánh trận không thèm nói tới trận pháp chiến pháp gì với ngươi hết, cứ kéo quân xông tới đánh.

Nhưng tên hữu dũng này, quá là hữu dũng rồi.

Đám bộ tướng của Trần Hi đối diện với Phàn Khoái chỉ cần va chạm một cái là bị đánh cho tan tác, Phàn Khoái cứ như thế lỗ mãng đánh tới, dựa vào bấm nút "đánh, đánh, đánh" liên hồi, đánh tan phòng tuyến của Trần Hi, dẫn bộ đội lên thành trước tiên. Lại cứ thế húc tới đánh phá quận Thanh Hà, Thường Sơn, tay vung đao chém, giết xuyên qua đối phương, chẳng chớp mắt một cái.

Nếu chẳng phải hậu cần theo không kịp, e là Phàn Khoái bắt sống luôn Trần Hi rồi.

Chuyện này làm Trần Hi khiếp hãi, sợ xém đái luôn ra quần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK