Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vâng, sao ạ." Lưu Trường biết Lưu Bang không thể nuốt lời nên đã nói ra ba điều mong muốn nhất:

"Ngươi vốn có thể vì cái máy dệt đó mà thu được lợi ích lớn hơn, chứ không phải đưa xe đưa áo cho một đám dân đen, cho một đám tiểu lại về nhà, muốn bệ hạ tới ở Tiêu Phòng Điện ... Chuyện ấy ích gì cho ngươi chứ? Đám dân đen kia không biết ân điển tới từ ngươi, chúng chỉ cảm tạ bệ hạ. Về phần Lữ hậu, tuyệt đối không vì chuyện này mà coi trọng ngươi hơn." Hàn Tín lạnh lùng nói:" Ngươi tính sai rồi, tới cùng ngươi chẳng có được cái gì hết."

Lưu Trường kinh ngạc lắc đầu:" Đệ tử có thiếu cái gì đâu, những tượng nhân kia đúng là rất đáng thương, tảng đá họ vác còn to gấp đôi bọn họ, đệ tử không biết làm sao họ vác được. Những người ở Thượng Phương Đài đều là người tốt, bọn họ đã ba bốn năm không được gặp người nhà ... Còn về phần a mẫu, dù không nói ra nhưng trong lòng rất nhớ a phụ."

"Ngươi thật đúng là." Hàn Tín mặt đầy khinh bỉ:" Ngươi vốn có thể thông qua cái máy đó để có được lợi ích lớn hơn."

"Ồ, lợi ích gì?"

"Ví như tiến thêm một bậc chẳng hạn."

"Đệ tử lớn lên đã là chư hầu vương rồi, sao còn tiến lên được nữa? À, sư phụ nói tới vị trí thái từ à?"

"Đúng thế, chính là vị trí thái tử, thậm chí là .... Vị trí kia." Hàn Tín chợt ghé tới gần, hỏi nhỏ:" Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới những chuyện đó?"

"Trước kia lúc buồn chán có nghĩ tới, nhưng sau này không nghĩ nữa." Lưu Trường trả lời rất túy ý, nó há miệng cắn miếng thịt lớn:" Làm thái tử đâu phải chuyện gì hay, ngày ngày phải nghe giảng bài, nhất cử nhất động có người theo dõi. Đệ tử nhìn nhị ca, luôn cảm thấy huynh ấy thật đáng thương, cả ngày tới tối đều không thể làm chuyện mình thích."

"Mỗi ngày vào thời gian cố định tới bái phỏng a mẫu, bái phỏng a phụ, ngay cả ăn uống cũng có người ở bên cạnh nhìn, ăn nhiều sẽ bị trách, nói là lãng phí lương thực. Chẳng lẽ thái tử ăn thêm một miếng cơm thì người thiên hạ sẽ chết đói?"

"Nhị ca cũng không dám nói chuyện túy ý, mỗi một câu nói đều phải hết sức thận trọng. Các huynh đệ của đệ tử rất thân thiết, nhưng vừa nhìn thấy nhị ca, bọn họ phải gọi thái tử, còn phải hành lễ, căn bản không giống huynh đệ. Rất nhiều người ở bên cạnh huynh ấy, nói rất nhiều, đệ tử không thấy nhị ca sống tốt hơn mình."

"Đệ tử không biết làm hoàng đế thế nào, nhưng đệ tử nhìn nhị ca liền thấy, làm hoàng tử chắc chắn còn khó hơn làm thái tử."

"Huống hồ bây giờ đệ tử sống rất vui vẻ, muốn ăn gì ăn nấy, muốn làm gì làm nấy, tất cả mọi người đều tốt với đệ tử trừ Như Ý ... Huống hồ làm thái tử, làm hoàng đế đều cần có bản lĩnh, nhị ca hiểu nhiều hơn đệ tử, xem nhiều sách, thực ra mấy vị ca ca đều như thế."

" Ngay cả Như Ý cũng biết nhiều hơn đệ tử nhiều, đệ tử căn bản không biết trị quốc ra sao, cũng không có hứng thú với cái đó ... Đệ tử chỉ hi vọng mình lớn lên thật nhanh, sau đó tới nước chư hầu của mình. Đệ tử sẽ mời người giỏi nhất tới làm quốc tướng, toàn bộ công việc giao cho ông ta, đệ tử đi khắp nơi du ngoạn, thuận tiện phát minh một số máy móc mới, tốt biết bao."

"Phải rồi, hay là sư phụ làm quốc tướng cho đệ tử đi."

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Lưu Trường gọi mấy lần Hàn Tới mới bừng tỉnh, thần sắc ông ta có chút kỳ quái, mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ cái gì, sắc mặt không ngừng biến hóa, thấp tha thấp thỏm.

Hàn Tín nhìn chằm chằm vào hai mắt Lưu Trường, như muốn phân biệt rốt cuộc nó nói thật hay dối. Lưu Trường ngạc nhiên nhìn Hàn Tín, chớp đôi mắt to, đôi mắt của nó rất trong, chẳng có lấy chút tăm tối nào trong đó, Hàn Tín liền tin.

"Ngươi biết không, thực ra ngươi rất thích hợp làm hoàng đế đấy."

"Hả?"

Lưu Trường há hốc mồm:" Sư phụ, tửu lượng của người không tốt à? Chưa gì đã say rồi."

"Ngươi không mê đắm quyền lực, có thể buông quyền, biết tin tưởng các đại thần của mình, sẽ không suy đoán lung tung, càng không chưa phân biệt trắng đen phải trái đã nhốt họ vào xe tù, đối xử với họ như dã thú." Sắc mặt Hàn Tín đỏ bừng, gầm lên phẫn nộ, nhưng trong chớp mắt ông ta đã bình tĩnh lại, nói nhỏ:" Hơn nữa ngươi rất lương thiện, có thể giúp đỡ người không quen mà không cần báo đáp, giúp đỡ người không có chút tác dụng nào với ngươi."

"Sư phụ đừng dọa đệ tử."

Hàn Tính thình lình đứng dậy, kêu:" Ăn cái gì mà ăn, theo ta tới thư phòng, chúng ta tiếp tục học binh pháp."

"Hả, nhưng mà hết giờ học rồi."

"Ta nói học là học, đứng lên cho ta, ta dạy ngươi từ đầu."

"Đệ tử không học, đệ tử muốn về cung ngay bây giờ !!!!"

Lưu Trường không biết lão sư rốt cuộc bị cái gì kích thích, bắt đầu từ tối hôm đó, Hàn Tín liền điên cuồng dạy học. Lần này không còn là hỏi đáp đơn giản nữa, Hàn Tín lấy trừ trong phòng ra cả một chậu thẻ trúc lớn, thổi bụi trên đó, dựa theo nội dung trên thẻ trúc dậy học.

Buổi đầu tiên là cái gì mà vận động chiến, Hàn Tín lấy Bạch Khởi làm ví dụ, nói Bạch Khởi từng phát động rất nhiều cuộc chiến. Đồng thời yêu cầu Lưu Trường đứng ở góc độ kẻ đối địch của Bạch Khởi, tìm ra cách phá giải vận động chiến của Bạch Khởi. Về chuyện này, Lưu Trường biểu thị, đây chính là binh pháp cơ sở mà sư phụ nói à?

Hàn Tín kiên quyết nói:" Đây chính là thứ cơ sở nhất, đơn giản nhất. Mỗi một tướng quân của Đại Hán, thậm chí là tướng quân trung hạ tầng đều hiểu thứ này, nếu ngay cả thứ như thế mà ngươi cũng không học được, vậy ngươi chỉ có thể làm tiểu binh mà thôi."

Thế là Lưu Trường cắn răng học thứ binh pháp "cơ sở" này, khi nó phát hiện ra lão sư lừa mình thì đã là rất rất nhiều năm sau rồi.

Nếu như chẳng phải trong hoàng cung truyền ra tin dữ thì ác mộng của Lưu Trường vẫn tiếp tục, tin dữ kia mặc dù giải phóng cho Lưu Trường, nhưng lại chẳng thể làm nó vui lên, vì đại phụ qua đời rồi.

Vào một đêm mùa thu bình thường nào đó, đại mẫu bất ngờ thức dậy, sau đó bà khóc lớn, vì bà không nghe thấy tiếng ngáy như sấm rền của bạn già nữa.

Tiếng ngày đó bà đã nghe rất lâu, từ lúc mới gả tới thì căm ghét, tới khi đã quen thuộc, lâu tới mức không nghe thấy tiếng ngáy lại thành không ngủ được. Nhưng khi bà hoàn toàn quen thuộc tiếng ngày đó thì nó lại biến mất.

Lưu Bang bị đám hoạn quan gọi dậy, lần đầu tiên đám hoạn quan nhìn thấy vị thiên tử uy phong lẫm liệt, làm việc tùy ý, dường như chuyện gì cũng chẳng bận tâm ngã tử trên giường xuống, khóc lớn chạy ra ngoài. Lưu Bang ôm lão thái công khóc ròng, Lữ hậu và một đoàn phi tử đứng cách đó không xa, bà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, còn những phi tử khác thì cứ như là khóc thi với nhau, người này khóc to hơn người kia. Ai nấy đều nghĩ cách để tiếng khóc của mình càng vang vọng hơn một chút.

Các hoàng tử đương nhiên cũng khóc, mặc dù thường ngày không quá thân mật với đại phụ.

Chỉ có Lưu Trường rất thân thiết với đại phụ thì như trải qua một cơn ác mộng.

Đau đớn nhất hẳn là lão phu nhân đã cùng lão thái công nắm tay nhau cả đời, có điều lão phu nhân cũng không đau khổ quá lâu. Ba ngày sau khi lão thái công qua đời, lão phu nhân một mình co quắp trên giường, an nghỉ vĩnh viễn.

Lão thái công qua đời dường như ném một tảng đá lớn vào mặt nước vốn không quá phẳng lặng, gợi lên muôn tầng sóng.

Chư hậu vương và trọng thần các nơi đều nhận được mệnh lệnh của Lưu Bang: Đích thân tới Trường An tiễn biệt thái thượng hoàng.

….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK