Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là lần đầu tiên đứa bé ngoan Lưu Doanh cãi lại a mẫu, Lưu Trường mở to mắt nhìn Lưu Doanh đi theo Lữ hậu về Tiêu Phòng Điện, mặt đầy ủy khuất và không cam tâm, còn Lữ hậu sắc mặt lạnh giá, toàn thân dường như đóng băng.

"Con nghĩ con là ai, con biết đánh trận như thế nào sao?"

"Phụ hoàng tin tưởng con, vì sao người lại không chịu tin con?"

"Về đi, chuyện này không được nhắc tới nữa."

"Vì sao ạ?"

"Về đi!"

Lưu Trường chưa bao giờ nhìn thấy Lưu Doanh chống đối a mẫu, cũng chưa bao giờ thấy tình trạng căng thẳng như vậy giữa hai người.

Lưu Doanh luôn rất nghe lời, hắn gần như sẽ nghe lời tất cả mọi người, bất kể là phụ mẫu, hoặc là huynh đệ, quẩn thần, hay là người hắn căn bản không hề quen biết. Chỉ cần là có người đưa ra kiến nghị, hay là có người muốn giúp hắn, về cơ bản là hắn sẽ không từ chối.

Từ nhỏ tới lớn, người duy nhất sẽ chăm chú lắng nghe lời Lưu Trường, hơn nữa còn toàn lực giúp nó, chỉ có vị nhị ca này.

Lưu Trường nhìn thấy trong mắt nhị ca ánh lên nước mắt, ủy khuất cùng không cam lòng khiến hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng kính sợ mẫu thân và tính cách bản thân làm hắn không cách nào phát tiết. Bị Lữ hậu nổi giận mắng mỏ, Lưu Doanh xoay người đi, hắn dám biển giải, nhưng không dám cãi nhau, không dám chống lại Lữ hậu.

Lữ hậu cũng giận điên, ngực phập phồng liên hồi, ánh mắt hung dữ vô cùng, làm người ta sợ hãi.

"A mẫu, đại ca vì sao lại tức giận như thế?"

"Liên quan gì tới con, hôm nay có phải là không tới Thiên Lộc Các không? Con đi đâu?"

Lửa giận của Lữ hậu tức thì chuyển sang Lưu Trường, Lưu Trường mắt mở to, vội nói dối:" Con tới thượng phương một chuyến, nghe nói máy dệt có chút vấn đề."

"Đúng là nuôi phí công hai con sói mắt trắng, một đứa rồi hai đứa không nghe lời nữa, đều thấy cánh mình cứng rồi chứ gì?"

"Bọn con vốn đã lớn rồi, có suy nghĩ của mình, vì sao không cho bọn con tự quyết chuyện mình làm? Con tới Thiên Lộc Các không ngẩn người thì cũng ngủ, không đi cũng có làm sao đâu."

"Còn dám cãi à? Ta bảo con tới Thiên Lộc Các là để con ngủ sao? Con không học gì cả, tương lai làm sao quản lý phong quốc?"

"Người chọc giận a mẫu là đại ca, có phải con đâu! A mẫu vô lý!"

Thằng tiểu tử khốn kiếp Lưu Trường không phải Lưu Doanh, có lẽ là ăn đòn quen rồi, nó không học được nhẫn nhịn, quả nhiên là cãi lại chan chát. Lữ hậu thiếu chút nữa đánh nát mông nó, ăn đòn xong Lưu Trường phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, "rời cung bỏ đi".

Lưu Khôi bất lực nhìn tiểu lão đệ giận dỗi ngồi trước mặt mình, đưa thịt khô cho nó.

"Lần này nói gì đệ cũng không về, rõ ràng là đại ca trêu chọc a mẫu, a mẫu lại đánh đệ."

"Lần nào đệ chẳng nói thế, riêng tháng này là lần thứ ba rồi đấy."

"Lần này khác."

"Đừng tức giận như thế, mẫu hậu cũng muốn để đệ học được một số thứ thôi, bị a mẫu đánh kỳ thực cũng rất hạnh phúc."

"Bị đánh có gì mà hạnh phúc?"

Lưu Khôi nhìn nó với ánh mắt phức tạp, lắc đầu không đáp.

Kỳ thực Lưu Khôi cũng rất đáng thương, mẫu thân của hắn qua đời từ rất sớm, nhưng hắn không được đưa cho Lữ hậu nuôi dưỡng như Lưu Trường. Hắn được một đám cung nữ già nuôi lớn, Lưu Bang cũng không mấy để tâm tới đứa nhi tử này. Lưu Khôi không có danh tiếng như Lưu Doanh, không phải là trưởng tử như Lưu Phì, không được Lưu Bang yêu thích như Lưu Như Ý, không có mẫu thân giỏi như Lưu Hằng, thậm chí không có chống lưng như Lưu Trường.

Hắn từ nhỏ thiếu thốn tình thương, nhưng lại là một người rất có tình cảm, hắn không giống phụ mẫu thi thoảng lộ ra một mặt vô tình, hắn cực kỳ coi trọng tình cảm, coi trọng cảm thụ của người khác. Đại khái vì từ nhỏ cô độc, cho nên hắn hết sức coi trọng người bên cạnh, đối với đứa đệ đệ khác mẹ Lưu Hữu cũng lặng lẽ vô danh, hắn vô cùng yêu thương.

Đây là một người khoan dung, ôn hòa, lương thiện.

Trên lịch sử, Triệu vương Lưu Hữu bị Lữ hậu giam cầm chết đói, không biết Lữ hậu nghĩ gì mà để Lưu Khôi tiếp nhận Triệu vương. Mệnh lệnh này hẳn làm Lưu Khôi vô cùng thống khổ. Sau đó Lữ hậu lệnh hắn cưới nữ nhi của Lữ Sản, muốn dùng thông hôn khống chế Lưu Khôi.

Trước đó Lưu Khôi đã có một phi tử mình vô cùng sủng ái, hai người ân ái hết mực.

Mà Lữ vương hậu tính cách dã man tàn nhẫn, tâm địa độc ác, biết mình có Lữ hậu chống lưng phía sau, chiếm hết quyền lực trong cung, ngầm giám sát Lưu Khôi, căn bản không để Lưu Khôi vào mắt, không cho Lưu Khôi thân cận với bất kỳ nữ tử nào khác.

Cuối cùng vì ghen ghét, Lữ vương hậu kế thừa tác phong tốt đẹp của Lữ gia, đầu độc chết phi tử của Lưu Khôi.

Chuyện này thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lừa, sau khi ái phi qua đời bốn tháng, Lưu Khôi nhớ nhung quá độ, tuẫn tình tự sát.

Mà Lữ hậu nghe nói hắn vì một nữ nhân mà tự sát, cho rằng hắn không xứng được đưa vào tông miếu để thờ cúng, liền phế quốc, kiên quyết không cho kế thừa, nhánh này tới đó tuyệt tự.

Cho tới khi Lưu Hằng đăng cơ, vì tưởng niệm đệ đệ thiện lương này, truy phong là Cung vương.

Bi kịch nặng nề nhất thời Hán sơ chính là đem những thứ tốt đẹp nhất bóp chết ngay trước mặt ngươi.

Còn chưa ở chỗ ca ca tới tối, Lữ hậu đã tới đón Lưu Trường rồi, bà làm hết thảy chuyện này đều rất thuần thục. Lưu Khôi vội vàng ra bái kiến, Lữ hậu chỉ lãnh đạm gật đầu, khi bà dắt tay Lưu Trường rời khỏi nơi này, Lưu Trường mấy lần quay đầu lại, chỉ thấy ngũ ca cô độc đứng đó, vẫn giữ tư thế hành lễ.

"A mẫu, ngũ ca thật đáng thương, sống có một mình, chẳng ai tới thăm huynh ấy."

"Hắn thân là tông thất, sinh ra là phải làm chư hầu vương đỉnh thiên lập địa, đối với đại trượng phu mà nói, chuyện này có đáng là gì?"

"Vậy vì sao a mẫu không để đại ca lên chiến trường? Huynh ấy cũng là tông thất, cũng là đại trương phu mà."

"Nếu hắn dám cãi lại ta một trận giống như con, vậy thì ta cũng không quản được hắn."

Hai mắt Lưu Trường sáng lên.

"Nếu con dám xúi bẩy đại ca con tới cái nhau với ta, ta đánh gãy chân con."

Hai mắt Lưu Trường tối đi.

Từ chỗ Lưu Khôi, Lưu Trường đã biết ngọn nguồn sự việc, đại khái là Lưu Bang muốn Lưu Doanh đeo danh nghĩa xuất chiến, đem một đám mãnh nhân khái quốc an bài dưới quyền thái tử, để thái tử xuất chinh thay mình, Lưu Bang không cho rằng đám mãnh nhân này lại không diệt được Trần Hi. Mình ngồi tọa trấn kinh thành, để thái tử đeo danh xuất chinh, vừa vỗ về được mọi người, lại khiến Lưu doanh có thêm danh vọng, đây là chuyện đẹp cả đôi đường.

Bản thân Lưu Doanh rất sẵn lòng, hắn thấy đây là lần đầu tiên phụ thân ủy thác mình làm một việc, nên vô cùng vô cùng để tâm, bắt đầu chuẩn bị xuất chinh.

Nhưng Lữ hậu thì khác, bà thấy đứa nhi tử này của mình không phải người có thể xuất quân đánh trận, cho dù chỉ là đeo danh nghĩa. Như vậy chẳng hay gì, đánh thắng chẳng qua là dệt hoa trên gấm, dù sao vị trí thái tử của hắn cũng không gì lay chuyển được, nhưng nếu mà thua, hay bị thương, hoặc xảy ra chuyện gì, vậy thì hỏng hết.

Vì thế Lữ hậu vòng qua Lưu Doanh, trực tiếp liên hợp với bốn ông già và Tiêu Hà, khuyên nhủ Lưu Bang, thái tử không hợp xuất chinh.

Lưu Bang nổi giận mắng to:" Đám nhi tử của trẫm đều là một đám khiếp nhược!"

Lưu Doanh hiếm có lắm mới được cơ hội chứng minh bản thân trước mặt phụ thân, đang hào hứng chuẩn bị xuất chinh, đột nhiên biết chuyện này, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nhưng hắn không ngang bướng như Lưu Trường, chỉ có thể ủy khuất chấp nhận.

Không dựa vào được thái tử, Lưu Bang đành tự mình đi thảo phạt.

….

(*) Hán Sơ cũng nhiều bi kịch như Đường Sơ, à mà Tống, Minh đều thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK