"A mẫu, làm hoàng đế khó quá, chuyện lớn nhỏ đều phải tự mình làm ..." "Được rồi, khỏi cần kể khổ, con muốn bảo vệ hắn, vậy ta tạm tha cho hắn." Lưu Trường cười ngốc nghếch:" Vẫn là a mẫu hiểu con ngốc." "Đừng ở đây cười ngốc nghếch nữa, đi làm việc của con đi, phải rồi, thả Vương Điềm Khải ra." "Vâng, con thả ra, chủ yếu người này lúc nào cũng sợ nọ sợ kia, nếu ông ta có nửa lá gan của Chất Đô thôi con đã trọng dụng ... Người như thế, sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.