Kỳ thực là đệ đệ, Lưu Hằng tới, Lưu Trường phải ra nghênh đón mới phải, hoặc Lưu Hằng có thể trực tiếp đi vào. Nhưng nơi này là Tiêu Phòng Điện, nơi ở của Lữ hậu, Lưu Hằng chỉ có thể xin vào, không thể xông bừa.
Cung nữ không biết phải làm sao :" Nô tỳ thấy công tử Hằng mang theo không ít đồ. Nếu hoàng hậu biết công tử để công tử Hằng đợi ở ngoài cửa ... Chỉ sợ ..."
"Hừm!"
Lưu Trường bấy giờ mới đứng dậy, nghênh ngang đi ra ngoài cổng, đợi nó đi ra ngoài liền chú ý thấy trong lòng Lưu Hằng có một cái bọc. Tưởng rằng tùy tiện mang ít đồ gì đó là có thể khiến ta tha thứ cho ngươi à? Đừng hòng có chuyện đó.
"Hằng, ngươi tới đây làm cái gì?"
Lưu Hằng thấy Lưu Trường không thừa lời, trực tiếp vén cái bọc trong lòng ra, để lộ thứ bên trong.
Lưu Trường trố mắt, đó là một cái cưa nhỏ, dài cỡ cánh tay Lưu Trường, không khác là bao cái cưa đời sau, chỉ có vật liệu và cách chế tác có khác biệt.
"Cái này là ..."
"Trường kiếm nguy hiểm quá, hơn nữa cũng không thể lấy làm mộc, cái này thì có thể."
"Ca, cái này cho đệ à?" Lưu Trường đối cách xưng hô:
"Nói trước, làm cái gì cũng phải cẩn thận, không được để bản thân bị thương."
Lưu Trường nhận lấy cái cưa, nhất thời không ngờ chẳng biết nói gì cả, nó lẩm bẩm hỏi:" Nhưng làm sao mà huynh có được?"
"Ta đi tìm tượng nhân đang xây dựng Vị Ương cung."
"Nhưng làm sao bọn họ dám đem thứ này cho huynh mượn chứ?"
"Trường, chỉ cần đệ biết tôn trọng người khác, người khác cũng sẽ tôn trọng đệ."
Lưu Trường vô cùng vui vẻ, mân mê cái cưa trong tay, có thứ này, làm cái gì cũng tiện hơn nhiều, nếu như có thêm dao bào, dùi, đục rồi máy khoan, máy tiện thì càng tốt. Có điều những thứ y muốn đoán chừng cả Lưu Bang cũng chẳng kiếm được.
"Tốt quá rồi, đợi đệ làm xong máy dệt, mẫu thân nhất định sẽ vui vẻ, người không cần mệt như thế nữa."
Lưu Hằng cười, nhìn đằng xa nghiêm túc nói:" Ta cũng hi vọng đệ làm ra được, nếu đệ có thiên phú ở phương diện này, ngàn vạn lần đừng từ bỏ. Nếu thực sự có một cỗ máy có thể tăng thêm hiệu suất dệt vải, người nuôi tằm sẽ được lợi ích lớn, thu nhập quốc khố tăng lên. Quan trong nhất là, người trong thiên hạ đều có thể mặc quần áo, mùa đông lạnh sẽ không quá khó vượt qua nữa."
Lưu Trường sững sờ.
Lưu Hằng đi rồi, nhưng trái tim Lưu Trường mãi chưa bình tĩnh lại.
Tới thế giới này một thời gian rồi, trong suốt thời gian đó, Lưu Trường toàn oán giận, y hoàn toàn không thích cái thời đại lại hậu này, y thấy mình không thuộc về nơi này, y không hiểu ý nghĩa mình tới đây làm cái gì? Y đã từ bỏ suy nghĩ, chuẩn bị yên tâm làm chư hầu vương, sống cho qua cả đời.
Nhưng lời của Lưu Hằng đột nhiên làm y thức tỉnh, nếu như mình chỉ nổi hứng nhất thời làm một thứ nhỏ cũng có thể tạo phúc toàn thiên hạ, vậy mình vì sao không làm nhiều một chút.
So với việc mỗi ngày ở Thiên Lộc Các hoang phí ngày tháng, chẳng bằng làm ít việc có ý nghĩa.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lưu Trường trở nên nghiêm túc như thế, suốt cả ngày nó đứng ở trước cái máy dệt của mẫu thân, chăm chú quan sát cái máy nguyên thủy này.
Mặc dù về nguyên lý thì không khác nhau bao nhiêu, nhưng thứ này vẫn khác xa so với máy dệt đời sau, chuyện Lưu Trường tháo máy dệt ra xem đã lâu lắm rồi. Trước khi chính thức ra tay, nó phải làm bản nháp cho tốt.
Ở chỗ Lưu Trường có không ít giấy, có điều số giấy này hết sức quý trọng, đừng nói là hoàng tử, dù chính Lưu Bang cũng rất ít khi dùng giấy, đa phần là dùng thẻ trúc. Lưu Trường dựa vào nỗ lực của mình để thu hoạch số giấy này, y trộm từ mấy vị đại gia dạy mình trước kia.
Khi Lưu Trường đang quan sát máy dệt, nghĩ làm sao ra tay chế tạo thì Lữ hậu quay về.
Không biết Lữ hậu đi đâu, tóm lại là bà không vui lắm, trông có vẻ đang nỗi giận, nhưng Lưu Trường chìm trong trầm tư nên không để ý. Lữ hậu đi thẳng vào nội điện, thay trang phục, khi đi ra thấy Lưu Trường vẫn ngồi trước máy dệt chơi, bà không để ý.
Tới tận khi cung nữ bẩm báo chuyện Lưu Hằng tới tìm Lưu Trường mới khiến Lữ hậu tò mò.
"Trường, lại đây."
Lưu Trường bừng tình, cười toe toét chạy tới bên Lữ hậu :" A mẫu."
"Hằng tới à?"
"Vâng, buổi sáng tứ ca có tới một chuyến."
"Hắn tới làm gì?"
"Không có gì ạ, đưa cho con một món quà." Lưu Trường cười toét miệng, hiển nhiên hết sức hài lòng với món quà này:
Lữ hậu thì lại cau mày, bà đưa tay kéo Lưu Trường vào lòng, nghiêm túc nói: "Tương cầu vu nhân, tắc tiên hạ chi."
"Thế có nghĩa là gì ạ?"
"Cần nhờ tới người khác, thì phải hạ mình với người ta trước. Sẽ không ai vô duyên vô cớ biểu đạt thiện chí với con, nếu có người làm thế, vậy thì con phải cẩn thận, bởi vì bọn họ rất có khả năng có ý nghĩ khác, có ý đồ không tốt."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Nhưng con thấy tứ ca không giống có ý đồ xấu với con."
"Ta không nói tứ ca con không tốt, có điều con phải ghi nhớ lời của ta, hiểu chưa?"
Lưu Trường gật đầu, có chút suy tư.
"Đi chơi đi, cho con máy dệt đó, đừng làm bản thân bị thương."
Lưu Trường mừng rỡ, muốn thơm lên mặt a mẫu một cái, đột nhiên nó ý thức được cái gì, vẻ mặt trở nên nặng nề, lẩm bẩm :" Tương cầu vu nhân, tắc tiên hạ chi?"
Khuôn mặt dửng dưng trước vinh nhục của Lữ hậu lần đầu tiên xuất hiện vẻ kinh ngạc, bà đập một cái vào gáy Lưu Trường, mắng :" Không phải dùng như thế."
Có được khẩu dụ của Lữ hậu, Lưu Trường liền có thể chính thức ra tay tháo máy dệt rồi, Lữ hậu nếu mà biết ân điển của mình sẽ mở ra cái hộp pandora, nuôi ra một "cuồng ma rỡ cung" ở trong hoàng cung, chỉ sợ bất kể thế nào bà cũng không cho Lưu Trường cái máy dệt kia ....
Lưu Trường dùng hai ngày vẽ ra một bản thiết kế máy dệt khá chuyên nghiệp.
" Trục ngang, thừng dẫn chuyển động, khung dệt, con thoi, trục vải, khung máu, bàn đạp, tay điều khiển, bánh xe quay ..."
Đúng vậy, Lưu Trường đã từ bỏ ý tưởng ban đầu, mới đầu nó chỉ định cải tiến máy dệt một chút thôi, nhưng sau khi nghe những lời của Lưu Hằng, y quyết định làm ra một cái máy dệt tiên tiến nhất. Ở trong lĩnh vực vật liệu gỗ, máy dệt mà nó thiết kế dứt khoát là thứ tiên tiến nhất.
Kết cấu đều làm bằng gỗ, như thế vật liệu sẽ không thành vấn đề, Đại Hán nhiều gỗ lắm.
Thế nhưng khi Lưu Trường chuẩn bị bắt tay vào làm, nó mới phát hiện, chỉ có mỗi cái cưa là không được, nó còn phải có thước, nếu không chẳng cách nào đo được độ dài. Ngoài ra nếu kiếm được dao bào, đục, búa thì còn tốt hơn nữa. Nhưng Lưu Trường thì lại ngại không xin Lưu Hằng.
Lưu Hằng có thể dễ dàng đi tìm tượng nhân, nhưng nó thì không đi được, công lao là ở tính cách ác liệt trước kia, đại khái là sợ nó đi đánh người ta.
Lưu Trường quyết định đợi tới ngày Thiên Lộc Các khai học, tìm cơ hội để Lưu Hằng dẫn mình tới bên cạnh một chuyến. Đi mượn thước, bào, đục gì đó, ngay cả cưa cũng mượn được, mượn thêm công cụ khác chắc là không khó đâu. Trước đó thì mình phải chuẩn bị vật liệu nhiều một chút, khi cần là dùng luôn.
Cái máy dệt nhanh chóng bị Lưu Trường thao ra, suốt, tay điều khiển, bánh xe, bàn đạp ở trong đó có thể lấy ra dùng, không cần sửa nhiều. Lưu Trường quyết định chế tạo dựa trên cơ sở những thứ này.