Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Trường lúc đó đang theo Lưu Như Ý xem chiến mã, trong hoàng cung Đại Hán, đó là nơi cái gì cũng có. Có nơi làm công cụ cho bọn họ, cũng có nơi nuôi ngựa cho bọn họ, mà quan nuôi ngựa còn là một trong cứu khanh, có thể nhìn ra Đại Hán hết sức coi trọng công cụ và chiến mã.

Đại Hán rất thiếu chiến mã, bởi vì thiếu chiến mã, khi chiến đấu với nền văn minh du mục như Hung Nô, bọn họ luôn thua thiệt. Mà thời Hán Sơ, đại khái là thiếu ngựa nhất, mặc dù đám quý tộc lão gia thường ăn thịt ngựa, nhưng chiến mã đúng là thứ hiếm.

Lưu Như Ý có thể được Lưu Bang đích thân ban cho một thớt chiến mã, điều này chắc chắn có thể nói là vinh diệu bằng trời. Có thể nhìn ra Lưu Bang đúng là rất thích đứa nhi tử này, ngay cả Lưu Doanh cũng không có đãi ngộ đó. Mặc dù Lưu Như Ý nhiều lần nhấn mạnh đây là ái mã của Lưu Bang, nhưng Lưu Trường thấy không phải vậy.

Vì thớt chiến mã này là con ngựa nhỡ, mặc dù nó rất cao lớn, nhưng còn xa mới đạt tới độ tuổi có thể lên chiến trường, đại khái là đời sau của thớt chiến mã nào đó của Lưu Bang. Lưu Như Ý vô cùng đắc ý, đồng thời bảo Lưu Trường cưỡi thử.

Đại khái trong thân thể Lưu Trường thực sự ẩn chứa hồn võ tướng, con ngựa này hoàn toàn không kháng cự nó, Lưu Trường học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cưỡi ngựa đi vòng quanh rồi. Bởi vì thiếu công cụ dùng để cưỡi ngựa, cho nên lên ngựa cần có người giúp, Lưu Trường đã chú ý tới điểm này.

Có lẽ có thể làm một công cụ cưỡi ngựa, điều này chắc không khó, chẳng qua là món đồ nhỏ thôi mà.

Lưu Như Ý nhìn Lưu Trường không ngừng cưỡi ngựa đi qua bên cạnh mình, có chút cảm khái nói:" Thực ra ta càng thích dáng vẻ ban đầu của đệ, có điều con người thế nào cũng phải trưởng thành. Đệ có thể trưởng thành, ta cũng rất cao hứng, rất an ủi ... Trường đệ, đệ nhất định phải tiếp tục chịu khó, tương lai trở thành một chư hầu vương có thành tựu.

"Sự thay đổi của đệ mọi người đều thấy, đều cao hứng vì đệ."

Lưu Trường chợt nói:" Vậy mọi người cao hứng quá sớm rồi."

"Hử, đệ có ý gì?" Lưu Như Ý nhất thời chưa kịp phản ứng:

"Ha ha ha! Vắt ! Vắt!" Lưu Trường đột nhiên ôm cổ ngựa, lớn tiếng quát lên:

Tích tắc đó con ngựa lao đi, nơi nuôi ngựa tuy ở hoàng cung, nhưng cách xa khu vực trung tâm nơi hoàng hậu và hoàng đế ở. Mỗi ngày hoạn quan tới đây phối giống ngựa sẽ để mở một cửa cung nhỏ, để tuấn mã có thể ra vào.

Lưu Trường một tay nắm dây thừng, một tay ôm cổ ngựa, phóng như bay qua mặt Như Ý, xông tới cái cửa cung nhỏ kia.

Lưu Như Ý sững người, khi hắn ngây ra đó thì Lưu Trường đã chạy xa.

"Lưu Trườnggggggggggggggggg ~~~~~!!"

Sĩ tốt trấn thủ ở cổng thành nhỏ thấy trước mắt loáng một cái, có thứ gì đó phóng vèo qua.

Đám lão tốt nửa đời người đánh trận, đánh từ tây đánh sang đông, đánh từ bắc đánh xuống nam, chớp mắt đã giơ cung nỏ lên, nhắm chuẩn vào người ngựa đằng xa.

"Không được! Không được! Đó là công tử Trường!"

"Dừng tay! Dừng tay!"

Lưu Như Ý từ xa quát, chạy điên cuồng tới đó, cứ thế đến trước mặt hai lão tốt, đưa tay ra chắn ở trước mặt bọn họ, không ngừng giải thích:" Vừa chạy ra là công tử Trường, không được bắn."

Vẻ mặt hai lão tốt cực kỳ bình thản, một người trong đó ngẩng đầu lên tường cung rống mấy câu. Lưu Như Ý không hiểu tiếng địa phương của ông ta, chốc lát sau có kỵ binh từ hai phương hướng chạy ra, đuổi theo Lưu Trường, bọn họ võ trang hoàn bị, khí thế hùng hổ.

Đồng thời cũng có giáp sĩ dùng tốc độ nhanh nhất xông vào Tiêu Phòng Điện.

"Ngươi nói cái gì?"

Tích tắc Lữ hậu đứng lên, giáp sĩ từng trải sa trường cũng toát mồ hôi, sắc mặt Lữ hậu vô cùng khó coi, lạnh như sương băng, sát khí đằng đằng. Khi Lưu Bang không ở kinh thành, mọi việc của Đại Hán do bà phụ trách.

Ở cái thời đại còn chưa xác định địa vị của hoàng đế, Đại Hán càng giống có hai vị quân chủ, Lữ hậu cũng có quyền thống trị Đại Hán. Sau thời bà ta, Hoa Hạ mới dần dần có kinh nghiệm "hậu cung không can dự chính sự."

Rất nhiều người không hiểu giai đoạn lịch sử đó nhìn những hành vi của Lữ hậu, đều thấy vì sao không có ai chống lại Lữ hậu? Kỳ thực chuyện này có nguyên nhân từ ba phương diện, năng lực bản thân Lữ hậu, công thần tương trợ, cùng với việc bản thân Lữ hậu có quyền thống trị.

"Hiện giờ nó ở đâu?"

"Đã xông ra khỏi cung, nhưng bọn thuộc hạ đang truy đuổi công tử."

"Bảo bọn họ trở về, không cần đi theo nó, chặt đầu đô úy cổng thành."

"Vâng!"

Giáp sĩ vội vàng tới rồi lại vàng đi.

Khi giáp sĩ rời đi, Lữ hậu lạnh mặt quát:" Ra đi!"

Một người từ phòng bên đi vào, chính là Tiêu Hà.

"Thần chúc mừng hoàng hậu điện hạ, thần vì hoàng hậu điện hạ mà vui mừng." Tiêu Hà đi vào một cái liền cười ha hả chúc mừng Lữ hậu:

Sát khí trên mặt Lữ hậu chẳng tiêu giảm chút nào, phẫn nộ chất vấn:" Thừa tướng đang châm chọc ta đấy à?"

"Không phải như thế, trước kia thần cho rằng, công tử Trường chỉ có dũng lực, không ích gì cho đại sự, hôm nay mới biết, công tử Trường có dũng có trí, là đứa bé trọng tình cảm."

"Công tử hôm nay vì lão sư mà có thể ngang nhiên chạy thoát khỏi cung, không sợ điện hạ trừng phạt, có thể nhìn ra, tương lai công tử có thể vì điện hạ mà làm nhiều chuyện hơn nữa."

Mấy câu nói của Tiêu Hà làm tâm tình Lữ hậu tốt lên rất nhiều, sắc mặt hòa hoãn hơn đôi chút, đại khái bà cũng biết vị trí của mình trong lòng Lưu Trường. Lữ hậu hết cách hỏi:" Vậy giờ nên làm thế nào?"

"Hoàng hậu lo gì cơ chứ? Hoài Âm hầu hối hận vì trước kia không nghe lời Khoái Thông, nay Khoái Thông đã ở bên cạnh hắn. Nếu hắn tạo phản, hắn sẽ bị giết chết, nếu hắn không có ý tạo phản, chẳng lẽ hoàng hậu còn phải lo một Hoài Âm hầu ở trong thành Trường An à?"

Lữ hậu cười lạnh:" Hàn Tín ắt phản, từ khi hắn tới Trường An đã nhiều lần nói với người bên cạnh, hối hận trước kia không nghe lời Khoái Thông, cho nên mới có ngày hôm nay. Ta chuyên môn cho hắn cơ hội này, con người hắn nếu hạ quyết tâm, vậy thì không một ai làm hắn dao động được. Hoàng đế không làm được, ngươi cũng không làm được."

Tiêu Hà trông có vẻ buồn bã, ông ta gật đầu:" Hoàng hậu nói đúng ạ."

" Hàn Tín ở trên chiến trường có thể dứt khoát quyết đoán, nhưng ở các phương diện khác thì luôn nhu nhược do dự, bị người khác tác động. Nếu hắn ta có một nửa sự quyết đoán khi ở trên chiến trường thì hắn đã không bị bắt vào thành Trường An ... Hắn từ khi phong quốc đã trù bị cái gọi là đại sự, vậy mà tới khi bị bắt sống cũng không hạ được quyết tâm."

Có thể nói Tiêu Hà đã nhìn thấu con người Hàn Tín, Hàn Tín hai lần mưu phản đều như thế, lần đầu là sau khi phong quốc, lần lữa tới khi bị bắt. Lần thứ hai càng dữ, trì hoãn từ khi Lưu Bang xuất chinh tới khi bị giết.

Hàn Tín hai lần tạo phản, đại khái là tạo thành thương vong cực lớn mấy chục người, trong số những người chết đó, trừ bản thân tông tộc của ông ta, còn có mấy võ sĩ theo ông ta đi gặp Lưu Bang.

Hàn Tín trong chiến tranh là tướng lĩnh đỉnh cấp của Đại Hán, có lẽ còn là một trong số nhà quân sự đỉnh cấp của toàn bộ Hoa Hạ, nhưng ở phương diện khác, ông ta xách hài cho Lữ hậu cũng không xứng.

Trước kia Lưu Bang không giết Hàn Tín có lẽ nguyên nhân cũng là vì thế, Lưu Bang nhìn người cực chuẩn, mặc dù nhìn bản thân thì luôn mang kính màu, nhưng ông ta sớm nhìn ra Hàn Tín tạo phản đúng là số âm.

Hai lần tạo phản chỉ gây họa người mình, không gây tổn thương cho Lưu Bang mảy may, đây đúng là vĩ nhân.

Lữ hậu mau chóng hiểu ra:" Ý của ngươi là chẳng lẽ Hàn Tín sẽ bị Trường thuyết phục."

"Không đâu."

"Vì sao?"

"Dã tâm và không cam lòng, Hàn Tín có lẽ thực sự coi Lưu Trường là đệ tử đích truyền, nhưng hắn ta chưa bao giờ là người biết chịu đựng nhẫn nhịn."

Lữ hậu khe khẽ gật đầu:" Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta không cần biết hắn đã chuẩn bị xong chưa, cứ tiễn hắn lên đường trước."

"Nhưng nếu bệ hạ hỏi tới?"

"Khoái Thông!"

"Vâng!"

........... ............

(*) Tiêu Hà là người tiến cử Hàn Tín cho Lưu Bang, sau cũng là người bày mưu bắt giết Hàn Tín, nên mới có câu, thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK