Trong lao ngục Lưu Như Ý vẫn rất phẫn nộ, lao ra chấn song gào thét:" Ngươi đâu! Người đâu! Thả ta ra đám gian thần tặc tử." "Vô ích thôi, đây là nơi đình úy giam giữ trọng phạm, trừ chúng ta ra căn bản không có ai cả. Giáp sĩ ở ngoài, không nghe thấy tiếng ngươi ... Đừng phí sức nữa ..." Trong lao ngục truyền tới giọng uể oải, Lưu Như Ý quay sang chỉ thấy bóng người lờ mờ, hắn ngồi xuống không nói không rằng. Người kia hỏi: " Nghe giọng ngươi lạ lắm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.