Cả Tiêu Phòng Điện rộng rãi, nhưng lúc này chỉ có ba người, Lữ hậu, Lưu Như Ý và Lưu Trường, tất nhiên chỉ có một giọng nói vang lên.
Lữ hậu tiếp tục nhìn Như Ý, mắng:" Sau này thu lại cái tính thích khoe khoang của ngươi, không được quậy phá cùng Trường nữa! Ngươi nhiều hơn nó bao nhiêu tuổi như thế, vậy mà làm người xử thế còn không bằng Hằng! Ngươi thế này thì làm sao mà quản lý được đất Triệu? Sau này phải chuyên tâm đọc sách, lão các lão sư học cạo trị quốc! Đừng dở tính trẻ con ra nữa."
"Nước Triệu đang trải qua đại chiến, sau chiến tranh sẽ là khôi phục, đây không phải là chuyện dễ dàng, tuy có người như Chu Xương phò tá, nhưng nếu người làm Triệu vương ngươi lại không có năng lực thì trợ thủ ưu tú tới mấy cũng không thi triển được tài năng. Ngươi nên đi tìm hiểu chiến sự nước Triệu nhiều hơn, nên đi hỏi các lão sư nhiều hơn, làm sao để cai trị tốt một vùng đất sau chiến tranh."
Như Ý gật đầu thưa vâng, mặc dù lời không dễ nghe, nhưng từng lời đều đúng sự thực, muốn cãi cũng không được, huống hồ hắn chẳng có cái lá gan đó.
Đúng lúc này ngoài điện đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, một nữ nhân đi nhanh xông vào Tiêu Phòng Điện.
Người tới chính là Thích phu nhân, bà ta mặt mày sợ hãi, nhìn thấy Như Ý quỳ trên mặt đất, vội vàng nhào tới bên cạnh che chắn cho hắn, phẫn nộ trưng mắt với Lữ hậu, lớn tiếng chất vấn :" Lưu Trường bị thương đó là do nó ngang bướng tự chuốc lấy, liên quan gì tới con ta? Bệ hạ vừa mới đi, ngươi liền muốn thừa cơ mưu hại con của ta à??"
Lúc này bất kể là Lưu Như Ý hay Lưu Trường đều sững sờ, vừa vì bà ta dám lớn tiếng với Lữ hậu, đồng thời cũng là vì lời bà ta nói, sao tự nhiên lại mưu hại gì chứ?
Lưu Trường thực sự không thích Thích phu nhân, từ nhỏ tới lớn, nó đi tìm đám huynh trường chơi, chỉ có vị Thích phu nhân này là lãnh đạm với nó, còn xua đuổi nó. Chính bởi vì điểm này, Lưu Trường trong một thời gian dài thù địch Lưu Như Ý, gây sự với hắn, chủ yếu vì thái độ của mẹ hắn với mình.
Lúc này Lưu Như Ý càng kinh ngạc, mặt đo au, luống cuống không biết làm gì.
"Ta chỉ giáo dục nó, sao ngươi dám nói hai chữ mưu hại?" Lữ hậu vẫn bình tĩnh lạnh lùng nói:
"Ngươi luôn ghét Như Ý, trước giờ luôn là thế ..." Thích phu nhân cũng rất sợ Lữ hậu, lúc này gần như đã bật khóc rồi, vì thế bà ta càng thêm như điên dại, cho rằng Lữ hậu muốn giết mẹ con mình:
Lưu Như Ý đành nói:" Mẫu thân về trước đi, a mẫu đang chỉ cho con biết cái sai của mình."
Thích phu nhân kéo tay hắn:" Chúng ta cùng đi."
Lưu Như Ý mặt mày nghiêm túc, lớn tiếng nói:" Hoàng hậu là a mẫu của con, hoàng hậu trách mắng con là vì muốn tốt cho con, sao mẫu thân lại ngăn cản? Người có tư cách gì chứ?"
Thích phu nhân sửng sốt, nhìn con mình không tin nổi.
Lữ hậu cười khẽ, lắc đầu nói:" Dẫn con ngươi đi đi, ta không có tư cách trách mắng nó."
Thích phu nhân gườm gườm nhìn Lữ hậu, mắt đầy thù hận, nhưng không thể làm được gì.
Lưu Trường từ từ đứng dậy, chắn trước mặt Lữ hậu, trợn mắt lên:" Ngươi chỉ là một thị thiếp mà thôi, dám nhìn thẳng mẹ ta à? Cúi đầu xuống!"
Lưu Như Ý cũng đứng dậy, kéo Thích phu nhân ra sau lưng, cũng phẫn nộ nhìn Lưu Trường:" Ngươi chẳng qua chỉ là một hoàng tử, sao dám vô lễ với mẹ ta?"
Thích phu nhân và Lữ hậu nhìn nhau, Lưu Trường và Lưu Như Ý nhìn nhau.
Nhất thời gió nhẹ thổi qua, Lữ hậu nắm vai Lưu Trường:" Các ngươi ra ngoài đi, sau này đừng tới nữa."
Thích phu nhân dẫn Lưu Như Ý rời đi, Lưu Trường còn không ngừng líu lo với Lữ hậu:" Đợi con có thể ra ngoài, a mẫu xem con đá Như Ý thế nào, hiện giờ hắn đã không thể đánh được con nữa, đợi con lớn lên vài tuổi, ngày nào con cũng đá hắn."
Nói thì nói thế, nhưng sau khi Lưu Trường rời cung, lại tiếp tục cùng Lưu Như Ý cãi vã trêu chọc, hi hi ha ha, hai bên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ân oán của trẻ con đại khái đều không tính là ân oán, cùng đánh nhau một trận, cùng nô đùa, chuyện vậy là qua đi.
Nhưng người lớn thì phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, ân oán của bọn họ sẽ không vẻn vẹn giới hạn ở chuyện nô đùa.
Ở nước Triệu xa xôi, chiến sự càng thêm gay gắt.
Trần Hi đã chống không nổi nữa, bốn phía gặp trở ngại, chỉ đành co cụm lại ở trong thành, gian nan tiến hành phòng thủ, trong lòng liên tục an ủi bản thân: Chỉ cần Sở vương khởi sự, hết thảy rồi sẽ tốt lên.
Từ tháng chín dấy binh tạo phản, tới nay đã là tháng một năm Hán Đế mười một, Trần Hi không còn năng lực phản kháng nữa. Các tướng lĩnh mới đầu xông pha các nơi, không bị Phàn Khoái chặt đầu thì cũng bị Hạ Hầu Anh dùng chiến xa nghiền chết.
Định Đào, cung Lương Vương.
Lương vương Bành Việt quỳ dưới đất nghe sứ thần của Lưu Bang tuyên đọc chiếu lệnh.
Lưu Bang viết chiếu lệnh đa phần đều tùy hứng mà làm, chiếu lệnh này viết để mắng Bành Việt.
Ý tứ đại khái là, tiền tuyến đang thiếu sĩ tốt, nước Lương của ngươi có số lượng sĩ tốt nhiều thứ hai, chỉ ít hơn nước Tề, ngay cả nước Kinh cũng gửi đi mấy vạn người. Ngươi chỉ phái một thằng tiểu tử với mấy ngàn người đối phó với trẫm à? Trước kia phong cho ngươi làm chư hầu vương là muốn ngươi vào lúc quốc gia có nạn thì hiệp trợ, bây giờ ngươi muốn làm cái gì?
Đừng có phun rắm nữa, mau dẫn quân của ngươi chi viện, Hàn vương Tín lần nữa dẫn kỵ binh Hung Nô xâm nhập rồi, đang đóng ở huyện Tham Hợp. Trẫm tác chiến hai đầu, binh lực không đủ, tới mau!
Nghe hết chiếu lệnh, Bành Việt cung kính tiếp nhận chiếu chỉ.
Bành Việt và Hàn Tín, Anh Bố được xưng là Hán Sơ Tam đại danh tướng, đời sau rất nhiêu người cho rằng ông ta là cha của chiến tranh du kích Hoa Hạ. Năm xưa Lưu Bang và Hạng Vũ đại chiến, Bành Việt thường xuyên di động xuất binh thay Hán vương, tấn công Hạng Vũ, cắt đứt lương thảo chi viện của Hạng Vũ ở đất Lương. Sử gọi là "Bành Việt nhiễu Sở."
Sau khi Lưu Bang bình định thiên hạ, ông ta liền lên làm Lương vương.
Nhưng vấn đề là, Lương vương không còn trẻ trung khỏe mạnh như mấy vị vương khác, Lương vương đã già rồi.
Ông ta mấy lần tới Trường An bái kiến Lưu Bang, căn bản không sợ Lưu Bang sẽ bắt mình.
Trước đó Lưu thái công qua đời, ông ta không đi, bởi vì ông ta bị bệnh, nhưng ông ta không ngờ rằng mấy chư hầu vương khác cũng "bệnh". Bành Việt khóc không ra nước mắt, ông ta bệnh thật mà. Bao gồm cả lần thảo phản tạo phản này, ông ta vì bệnh nặng mà không tự mình dẫn binh được, liền phái tướng quân mình tín nhiệm nhất, dẫn theo mấy nghìn người.
Không phải ông ta đối phó cho có lệ, đó là vì nước Lương bây giờ không phải là nước Lương kia nữa rồi. Chúng ta đều biết quan hệ giữa Lưu Bang và Bành Việt là hợp tác, ông ta không phải lão huynh đệ theo Lưu Bang từ sớm, ông ta có tâm phúc của mình, mà đám tâm phúc đó không tán đồng lắm địa vị bản thân ngày nay.
Bọn họ thấy Bành Việt làm vương, bọn họ lại chỉ có thể làm tướng quân phong quốc, nếu Bành Việt làm hoàng đế, há chẳng phải bọn họ có thể làm vương sao?
Bành Việt tốn rất nhiều công sức mới có thể áp suy nghĩ này của đám tướng quân xuống, ông ta là người coi trọng tình cảm, không muốn dùng đòn sát thủ, chỉ có thể dùng cách mềm mỏng, bảo họ về nhà, an dưỡng tuổi già. Tướng quân mà ông ta phái đi là người duy nhất ông ta tin tưởng.