Cùng lúc đó Lưu Trường ngồi trước mặt Lữ Hậu, miệng toét ra, cười rất ngốc.
"Hàn Tín không thẹn là Hàn Tín, nhìn một cái thấy ngay con không phải đứa bé tầm thường, ông ấy rất kinh ngạc vì con, cầu xin con làm đồ đệ ông ấy. Nói chỉ có con mới có thể kế thừa y bát của ông ấy, tương lai có thể vì Đại Hán quét sạch thiên hạ, vô địch thiên hạ."
"Khi đó con còn đang băn khoăn, ông ta liền thỉnh cầu a phụ, bảo a phụ đồng ý. Cuối cùng con thấy ông ta cũng cả đồng tuổi rồi, không có đồ đệ cũng tội, nên miễn cưỡng nhận lời ông ta."
Lữ hậu lắc đầu buông tiếng thở dài.
Lưu Trường ngạc nhiên hỏi :" A mẫu vì sao lại thở dài?"
"A phụ con ngày nào cũng nói Như Ý là nhi tử giống ông ấy nhất, ta thấy nhãn quang nhìn người của ông ấy đúng là kém xa trước kia."
"Thế là sao ạ?"
"Không có gì."
Lưu Trường lại cười reo lên:" A phụ nói muốn chuẩn bị cho con lễ vật bái sư, vài ngày nữa tìm người đưa con tới chỗ Hoài Âm hầu."
Lữ hậu chay mày suy nghĩ chốc lát mới hỏi:" Con còn nhớ lời ta nói với con mấy ngày trước không?"
Lưu Trường ngẩn ra, khi nó định hỏi thì Lữ hậu đã không để ý tới nó nữa. Trong mấy ngày vừa rồi, a mẫu nói với nó bao nhiêu lời, Lưu Trường ngồi trong điện nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là câu nào?
Đầu nó cúi xuống, chợt nhìn cái bọc mình giấu cưa, bừng tỉnh.
"Tương cầu vu nhân, tắc tiên hạ chi?"
Lưu Trường đưa tay vuốt cằm, nhưng mà mình có cái gì để nhân vật lớn như Hàn Tín lợi dụng chứ?
Thân phận của mình à? Hình như mình cũng đâu có thứ gì khác.
Không đợi Lưu Trường chính thức bái sư, chương trình học ở Thiên Lộc Các đã bắt đầu trước.
Vị lão sư già đó vẫn cứ uể oải chậm chạp, bộ dạng ngươi không thích học thì thôi, lại lấy kinh điển của học thuyết Hoàng Lão ra bắt đầu dọc một cách thều thào. Tâm tư của Lưu Trường không phải ở đó, nó cố ý ngồi bên cạnh Lưu Hằng, cười hì hì nhìn hắn, thái độ thay đổi lớn tới 180 độ.
Điều này làm Lưu Như Ý cũng rất kinh ngạc.
"Tứ ca, đệ còn mang mấy cái bánh hấp, hay chúng ta cùng ăn nhé."
"Tứ ca, vừa rồi huynh nói thật hay, đệ quá bội phục huynh rồi."
Thấy Lưu Trường vây quanh Lưu Hằng, mặt dày liếm tới tấp, Lưu Như Ý không ngồi yên được nữa, hắn kêu lên:" Này, ta cũng đói bụng, sao ngươi không hỏi tam ca có ăn không?"
"À, ngươi chịu đói đi." Lưu Trường lườm hắn, lại đem bánh hấp chia cho Lưu Khôi:
Lưu Khôi là hoàng tử duy nhất ở trong cung lượng ăn có thể phân cao thấp với Lưu Trường, thể hình của hắn đủ chứng minh điều ấy. Trên người hắn luôn giấu không ít đồ ngon, khi lên lớp, Lưu Trường có thể thấy hắn lén lút lấy đồ ăn trong ống tay áo ra, cúi đầu ăn vụng.
Nhưng khi Lưu Trường đem bánh hấp chia cho hắn, Lưu Khôi lại cười đem bánh hấp đưa cho Lưu Hữu ngồi phía sau rồi mới vươn tay về phía Lưu Trường.
Thiếu chút nữa Lưu Trường quên mất Lưu Hữu cũng ở đây, vội vàng đem một miếng bánh hấp nữa đưa cho Lưu Khôi.
Chỉ có Lưu Như Ý là không có.
Lưu Như Ý tức tới ngứa răng, cái thằng nhãi ranh này mấy ngày trước cần nhờ tới mình thì mở mồm ra là tam ca, bây giờ tới một cái bánh hấp cũng không cho. Hắn không đói, nhưng chướng mắt với hành vi bên trọng bên khinh của Lưu Trường.
Lưu Hằng lại rất bình tĩnh, hắn ăn bánh của Lưu Trường xong mới bình đạm hỏi:" Lại muốn mượn cái gì nữa?"
"Chao ôi ... Tứ ca, không phải mượn, chỉ là sau khi tan học có thể dẫn đệ sang bên cạnh, đệ muốn gặp mặt những tượng nhân kia, chỗ đệ cần không ít đồ."
"Không được."
"Tứ ca ~~~"
Thế là sau khi tan học, Lưu Trường theo sau Lưu Hằng, hai người đi về phía Trường Lạc Cung. Bị Lưu Trường dai dẳng cầu khẩn, Lưu Hằng hết cách, đành phải dẫn nó đi tìm những tượng nhân kia. Bình thường tính cách Lưu Hằng không thích nói chuyện, Lưu Trường đi theo bên cạnh, lích ra lích rích như con chim sẻ, nói không ngớt.
Lưu Trường cũng đem bí mật mình được Hàn Tín nhìn trúng nói với Lưu Hằng, mặc dù mấy ngày qua Lưu Trường khoe khoang khoác lác, sớm đã chẳng còn là bí mật nữa.
Rốt cuộc cũng tới vị trí tường cung của Trường Lạc Cung đang xây dựng. May là Lưu Hằng tốt tính, nếu không đã chẳng chịu nổi mấy lời lải nhải kia. Lưu Trường lải nhải khác với Lưu Doanh, Lưu Doanh là loại thích nói đạo lý to tát, trích dẫn kinh sách, mở đầu một cái là kéo người ta vào, nói đi nói lại một đạo lý bằng nhiều cách khác nhau, như đang khoe mình đọc nhiều sách.
Nhưng mà văn nhân thời đại đó là như thế.
Còn Lưu Trường lải nhải thuộc về nói toàn lời vô nghĩa, ba hoa luôn mồm, trong đó quá nửa là bới móc người khác, phần còn lại là khen bản thân.
Trong hoàng cung có ai độc đáo như thế nữa không? Đúng là có thật, Lưu Bang cũng ... Khụ khụ.
Lưu Bang có tám nhi tử, dưới cơ chế thất phối (kết quyên) ưu tú của Tây Hán, tám đứa nhi tử này ai nấy đều vô cùng ưu tú.
Trưởng tử Lưu Phì ở nước Tề làm vương, hắn cai trị nước Tề, biết nghe khuyên gián, mấy năm đã làm nước Tề còn phồn vinh hơn trước cuộc chiến.
Thứ tử Lưu Doanh là người ôn hòa thích đọc sách, lễ hiền đãi sĩ, ưu điểm kể không hết. Nhìn khắp Đại Hán cũng không tìm được mấy người kế thừa ưu tú như vậy.
Tam tử Lưu Như Ý võ dũng hào sảng, có khí chất anh hùng, giỏi kết giao bằng hữu.
Tứ tử Lưu Hằng, tâm địa nhân hậu, thuộc về loại nhìn chẳng đáng chú ý, nhưng làm việc chẳng ai bì được.
Ngũ tử Lưu Khôi thiện tâm, đối đãi với hai cũng hiền hòa, không ai ghét hắn.
Bát tử Lưu Kiến, hiện giờ chỉ là đứa bé nằm nôi, nhưng cũng không thấy khuyết điểm gì, coi như là ưu tú rồi.
Duy chỉ có thất tử Lưu Trường ... Ôi, có thể tính là một thứ phế phẩm trong số hoàng tử ưu tú, kế thừa toàn bộ khuyết điểm của phụ thân, còn kế thừa sức lực của Bá Vương, chỉ có cái đầu không kế thừa.
Trường Lạc Cung vẫn đang xây dựng, nhìn xa xa đã thấy người đông chi chít đang bận rộn làm việc, ở bên cạnh còn có giáp sĩ võ trang hạng nặng đang đốc thúc bọn họ làm việc. Đây là lần đầu tiên Lưu Trường tiếp xúc với bách tính ngoài hoàng cung, nó vô cùng kích động, thậm chí bước thật nhanh, nó muốn xem đám kỹ sư ở thời đại này.
Nhưng khi bọn họ tiếp cận, Lưu Trường bị cảnh tượng trước mắt làm sững người.
Đó là một đám người gầy gò không thành dạng người, bọn họ khoác lên người không biết là thứ gì, dù sao thì thứ đó cũng không thể gọi là quần áo, nếu không đó là sự sỉ nhục với quần áo. Tóm lại, bọn họ mặc một thứ bẩn thỉu lộn xộn, bị bụi đất nhuộm màu, bê những tảng đá lớn làm người ta ngạt thở, gian nan đi lên tường cung.
Bọn họ gầy kinh khủng, trên người bẩn kinh khủng, màu giống với đất cát, đầu tóc bù xù, bọn họ vất vả bê đá, mỗi bước chân hết sức nặng nề. Trên khuôn mặt của bọn họ, gần như không nhìn thấy chút cảm xúc nào, bất kể là tuyệt vọng hay khổ đau, chẳng thấy gì hết.
Cách đó không xa một đám tượng nhân đang không ngừng dùng những cái búa lớn làm bằng đá đầm đất, trước mặt bọn họ là một cái khuôn bằng gỗ, chỗ đất vào đó, bọn họ dùng cách nguyên thủy nhất để đất gắn chắc lại với nhau.
Điều này khác với bất kỳ cảnh tượng cổ đại nào Lưu Trường từng nghĩ ra.
Giáp sĩ nhìn thấy Lưu Hằng tới, cười hành lễ bái kiến.
Lưu Trường đờ đẫn theo sau Lưu Hằng.
Lưu Hằng đi lên phía trước, những tượng nhân kia lần lượt hành lễ, trên mặt đột nhiên có thêm nụ cười, bọn họ đặt công cụ trong tay xuống, còn giáp sĩ cũng không nói gì cả, quay người đi vờ như không thấy.