Lưu Trường vác cưa, ngâm nga tiểu khúc, nghênh ngang đi trên con đường trải đá vụn, mình đúng là phát hiện ra một nơi không tệ. Nào là dài, nào là vuông, nào là tròn, đủ các loại gỗ đều có thể tìm thấy, hôm nay lấy thêm một chút, cơ bản là đủ vật liệu để dùng rồi.
Chỉ là cái cưa này nhỏ quá, nếu mà có cái rìu thì tốt quá.
Lưu Trường đang nghĩ thì đột nhiên nó bị một bóng đen bao phủ, Lưu Trường từ từ ngẩng đầu lên, chẳng ngờ là bốn năm tên giáp sĩ cao lớn như hổ như lang. Đám người này cúi đầu nhìn Lưu Trường vác cưa.
"Oa, các ngươi cao thật đấy, có thể cho ta xem kiếm ở bên hông các ngươi không? Á! Các ngươi làm gì thế? Ta là thất công tử! Gia phụ Hán Cao ... "
Lưu Bang lạnh lùng nhìn Lưu Trường run lẩy bẩy trong gió lạnh, sau lưng nó là 20 giáp sĩ võ trang hạng nặng, bên cạnh là công cụ gây án của y.
"Thì ra là gia tặc."
Lưu Bang rất thích thể diện, hoặc có thể nói, từ sau khi đăng cơ, ông ta cực kỳ thích thể diện. Nếu như Lưu Trường bị ông ta bắt được vào lúc khác, có khi ông ta sẽ chẳng nói gì. Nhưng vấn đề là lúc này bên cạnh Lưu Bang còn có người, mất mặt trước người này là điều Lưu Bang khó chấp nhận nhất.
"Nhãi con! Vì sao ngươi muốn rỡ đình các của trẫm."
"A phụ, con không biết là đình các của người ... Con thấy bình thường không có ai tới."
"Không phải của trẫm thì có thể rỡ à?" Lưu Bang phẫn nộ nói, từ từ cầm lấy giày dưới mặt đất lên:
Lưu Trường rụt cổ lại khóe mắt đảo nhanh bốn phía, xung quanh toàn là đám giáp sĩ mặt lạnh, căn bản chạy không thoát :" Không phải đâu a phụ, người nghe con nói đã, con tới Thiên Lộc Các đọc sách, lão sư nói, làm trẻ con phải tận hiếu với mẫu thân, làm hoàng tử phải mưu phúc cho thiên hạ. A phụ nói xem, lão sư nói có đúng không?"
"Lão sư bảo ngươi tới gỡ đình các của trẫm à?"
"Không phải, con chỉ muốn làm chút việc, con thấy a mẫu dùng cái máy dệt kia dệt vải vô cùng vất vả, cho nên muốn làm một cái máy dệt tiện lợi. Nhưng con không có gỗ, cho nên chỉ đành tới đây rỡ phòng óc ..." Lưu Trường thấy tay Lưu Bang giơ giày càng cao thì nói càng nhanh :" Huống hồ nếu thực sự có một cỗ máy dệt vải hiệu suất, phụ nhân có thể lấy nó nuôi gia đình, người trồng dâu nuôi tăm được lợi lớn, thu nhập quốc khố tăng lên. Quan trọng nhất là người thiên hạ đều có thể mặc y phục, mùa đông lạnh sẽ không quá khó vượt qua nữa."
Lưu Bang sững sờ tại chỗ, ông ta hồ nghi nhìn Lưu Trường, cái thằng nhóc khốn kiếp mà có thể nói ra những lời như thế.
"Bệ hạ, nếu như điện hạ thực sự có tâm tư này, dù có rỡ cả đình các cũng đâu sao. Làm đình các dễ, nhưng dạy được hoàng tử rất khó." Người trung niên mặt lạnh nói, coi như cho Lưu Bang một cái thang bước xuống:
Lưu Bang gật đầu, bấy giờ mới đi giày vào.
Lưu Trường thở phào một hơi.
Cảm tạ tứ ca, cảm tạ vị đại thúc xa lạ.
"Vị tiên sinh này vừa nhìn một cái là biết người có văn hóa, đa tạ, đa tạ."
Lưu Bang mặt tối sầm, thế nhưng không nổi giận.
"Dám hỏi đại danh các hạ."
"Hàn Tín."
"Hàn Hàn ..." Lưu Trường mắt mở to, vội vàng đi tới trước mặt Hàn Tín, nhìn ông ta từ trên xuống dưới, mắt nóng rực :" Ngài đúng là Hàn Tín à?"
Hàn Tín cũng không biết vì sao cái thằng nhóc con này lại có vẻ mặt như thế, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
Lưu Bang cười nhạo nói:" Thằng nhãi bất học vô thuật mà cũng biết Hàn Tín à?"
"Binh tiên mà, ai chẳng biết."
Dù là loại mèo ba cẳng về lịch sử như Lưu Trường cũng biết đại danh của Hàn Tín, dù sao ở hậu thế, vị này có danh tiếng rất lớn. Thậm chí ở một mức độ nào đó đã vượt qua các đồng liêu khác, áp sát Lưu Bang. Trước kia Lưu Trường biết nam nhân trước mắt là Lưu Bang cũng từng rất kích động, nhưng vì quá quen thuộc, cho nên rất nhanh liền chẳng có cảm giác gì.
Nhưng lần này thì khác, đột nhiên gặp được binh tiên trong truyền thuyết, Lưu Trường kích động quá mức rồi.
Hàn Tín rất bình tĩnh, Lưu Bang thì không thoải mái lắm, con mình lại đi sùng bái "đối thủ" của mình. Đúng vậy, một vị đại vương triều Hán không muốn lộ tên họ Lưu thấy chua chua, trẫm hơn tên này cơ mà. Giờ bị bắt vào kinh thành mà còn là binh tiên à? Đợi Hàn Tín đi rồi, nhất định cho ngươi biết thể nào là hài tiên.
Lưu Trường líu lo không ngừng hỏi chuyện Hàn Tín, hỏi ông ta năm xưa làm sao đánh bại được Tây Sở Bá Vương cường đại vô song.
Đối diện với chuyện quá khứ, Hàn Tín có chút hoảng hốt, ánh mặt ảm đạm.
Lưu Bang mấy lần thử xen mồm vào, nhưng Lưu Trường căn bản chẳng để ý tới ông ta.
Hàn Tín nheo mắt hỏi:" Ngươi thích binh pháp sao?"
"Mặc toàn thân khôi giáp, cưỡi ngựa cao lớn, suất lĩnh kỵ sĩ phóng như bay trên chiến trường, công thành cướp đất, nam nhi nào không thích?"
Hàn Tín đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lưu Bang, cười hỏi:" Thần và công tử rất hợp duyên, hay là để công tử theo thần học? Bản lĩnh của thần cũng có người kế thừa."
Lưu Bang nheo mắt, cười khẽ:" Được."
Hàn Tín xoa đầu Lưu Trường, nói:" Sau này có cơ hội tới tìm ta, ta dạy ngươi đánh trận thế nào."
Lưu Trường trợn mắt, tình huống gì thế này?
Hàn Tín dạy mình binh pháp à?
Tận khí Hàn Tín đi rồi, Lưu Trường vẫn chìm trong kinh ngạc cực lớn, cảm thấy quá khó tin, mình vậy mà thành đệ tử của Hàn Tín.
"Này, người đi rồi, ngươi nghĩ gì thế?" Lưu Bang đẩy khẽ Lưu Trường đang đứng thộn mặt ra đó:
Lưu Trường quay ngoắt lại:" A phụ, có thể bảo Tiêu Hà dạy con quản lý chính vụ, cho Trương Lương dạy con bày mưu không?"
"Cút!!"
.................
Rời khỏi hoàng cung, mặt Hàn Tín thoáng cái thay đổi, trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn mấy tên tâm phúc đứng bên xe ngựa, chẳng nói chẳng rằng lên xe. Khi xe ngựa chầm chậm đi về phía phủ của mình, Hàn Tín ngẩng đầu lên, mắt ngập ngụa sát khí.
Phủ Hàn Tín cách hoàng cung không hề xa.
Điều này là do Lưu Bang chuyên môn an bài cho ông ta, danh nghĩa bên ngoài nói: Khi nhớ khanh có thể tới thăm bất kỳ lúc nào.
Nhưng Hàn Tín tự hiểu trong lòng.
Lưu Bang cấp cho ông ta cái phủ rất lớn, quy cách thuộc cấp bậc chư hầu vương, mặc dù ông ta không còn là chư hầu vương nữa. Đình viện, lầu gác, giả sơn đều có cả, bình tâm mà luận, nếu dùng làm nơi dưỡng lão, đúng là không tệ.
Chỉ đáng tiếc, Lưu Bang đúng là già rồi, nhưng Hàn Tín còn quá trẻ.
Hàn Tín đi vào tòa phủ im phăng phắc, toàn bộ nô phó trong phủ đứng hai bên, đầu cúi thấp. Hàn Tín bất kể là trị quân, trị quốc hay trị người đều vô cùng nghiêm khắc, bởi thế hạ nhân cực sợ. Toàn bộ viện lạc gần như không nghe thấy tiếng cười, thậm chí không nhìn thấy mấy khuôn mặt người, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn Hàn Tín.
Hàn Tín khép hờ mắt, ngồi quỳ trong thư phòng.
Một vị gia nô cao lớn uy mãnh đeo kiếm sắc đứng trước mặt ông ta, cúi đầu nghe lệnh.
"Đi giết ba người Gia, Tu, Chương, đem đầu về cho ta."
Nghe mệnh lệnh từ Hàn Tín, tên gia nô đó không có chút do dự nào, cho dù ba người Hàn Tín muốn giết đều là môn khách tốt nhất của Hàn Tín, bình thường theo sát bên cạnh ông ta. Khi gia nô rời đi, Hàn Tín bình thản cầm cuộn trúc lên, chăm chú xem.
Trong sân truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết, sau kêu thảm là chửi mắng, có cả tiếng khóc rồi tiếng thét sợ hãi chói tai.
Nhưng tất cả những thứ đó không ảnh hưởng tới Hàn Tín, Hàn Tín chỉ bình tĩnh đọc sách.
Tới khi ba cái đầu lâu đầm đìa máu bị ném trước mặt Hàn Tín, ông ta mới thong dong đặt thẻ trúc xuống, ngắm nghía ba cái đầu kia hồi lâu, nói :" Đem đi hậu táng."