Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thái tử nếu như muốn giữ mạng cho Hoài Âm hầu, vậy chỉ có một cách, hiện giờ hoàng hậu chưa giết chết ông ta, chỉ đem giam lỏng ..." Đường Bỉnh vuốt chòm râu trắng phân tích :" Sở dĩ hoàng hậu chưa giết ông ta, thần nghĩ, chỉ có một nguyên nhân."

Thôi Quảng tiếp lời:" Đó là vì hoàng hậu cho rằng Hoài Âm hầu còn có tác dụng với mình, bởi thế hoàng hậu giam ông ta lại, chuẩn bị đợi tới khi cần lợi dụng ông ta mới đem ra dùng."

"Nói cách khác, thái tử muốn giữ mạng cho ông ta thì phải để hoàng hậu thấy, Hoài Âm hầu còn có tác dụng."

"Chuyện này đối với thái tử mà nói chưa hẳn là chuyện xấu, hành vi của Hoài Âm hầu tuy không giống thần tử, nhưng ông ta có danh vọng cực cao trong số tướng lĩnh, ngoài ra năng lực bản thân ông ta cũng không kém."

"Hoài Âm hầu và hoàng đế xuất hiện chia rẽ, chủ yếu là vì tư tưởng của ông ta chưa thể thay đổi, ông ta chưa quen nay thiên hạ là của một người. Ông ta giống chí sĩ thời Xuân Thu, chưa hoàn toàn phục tùng hoàng đế ... Nhưng nếu thái tử có thể lấy thái độ với quốc sĩ đối đãi với ông ta, ắt được ông ta tương trợ."

Bốn ông già phân tích hoàn toàn khác với thường ngày. Trước kia bọn họ chỉ phụ trách quan sát nhất cử nhất động của hắn, sau đó nói với hắn hành vi nào là không đúng, chưa bao giờ bày mưu kế cho hắn.

Lưu Doanh thấy ngạc nhiên lắm, khó hiểu hỏi :" Các vị lão sư vì sao trước kia chưa từng nói với ta những điều này?"

"Vì thái tử chưa từng hỏi bọn thần, bọn thần lắm lời làm gì?" Ngô Thật cười đáp:

"Thực ra thái tử không hề yếu nhược như bản thân nghĩ đau, nếu thái tử toàn lực tranh đoạt, bốn người bọn thần tuy đã già không còn tác dụng gì nữa, nhưng nếu thái tử không chê, bọn thần vẫn sẵn lòng bày mưu tính kế cho người."

"Xin các vị lão sư dạy ta biện pháp cụ thể!"

........... ..................

"Ai cho ngươi ra?"

Lữ hậu nheo mắt lại, bên trong toàn khí lạnh, bà ta nhìn Lưu Doanh quỳ trước mặt mình hành lễ, lửa giận đã đạt tới đỉnh điểm, thời gian qua chẳng đứa con nào khiến bà yên tâm.

"Mẫu hậu, nhi thần đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đã nhận thức được đầy đủ sai lầm của mình, nên tới đây nhận tội với mẫu hậu."

Lưu Doanh đối diện với Lữ hậu vẫn có chút sợ hãi, nhưng lần này hắn không định để bị dọa ngoan ngoãn trở về Ninh Điện nữa, mà là nghiêm túc trả lời:

Nhìn thấy thái độ của Lưu Doanh như thế, thần sắc Lữ hậu hòa hoãn được một chút, dù sao đây là thân sinh nhi tử của bà, tuy trong mắt bà nó kém cỏi, luôn có một vách ngăn vô hình rất dày giữa bọn họ. Tính cách của Lưu Doanh định sẵn hắn không cách nào thân mật với Lữ hậu như Lưu Trường.

Lưu Trường có thể nhào vào lòng Lữ hậu làm nũng, nhưng Lưu Doanh không làm được. Lưu Trường có thể thoải mái cãi nhau với Lữ hậu, làm bà tức điên, Lưu Doanh không làm được. Chuyện đó không liên quan mấy tới tuổi tác, chủ yếu là do tính cách.

"Sao, ngươi định đổi cách khác để giữ mạng cho Hoài Âm hầu đấy à?"

"Không phải như vậy, nhi thần làm thế không phải vì giữ mạng cho Hoài Âm hầu, mà là có suy nghĩ của mình."

Lữ hậu cười lạnh:" Ngươi thì có suy nghĩ gì được chứ?"

"Là như thế này ạ, nhi thần có uy vọng rất cao trong lòng quần thần và bách tính, nhưng những đám tướng quân đi theo phụ hoàng khai quốc, chưa chắc đã coi nhi thần ra gì. Hơn nữa trong cung còn có một số kẻ lúc nào cũng muốn thay thế vị trí của nhi thần, phụ hoàng cũng đã vài lần có suy nghĩ thay thế nhi thần. Bởi thế, nếu nhi thần có được sự phò tá của Hàn Tín, sẽ ngồi vũng trên vị trí thái tử, đám tướng quân khó bảo kia sẽ nghe lời nhi thần, quan trọng nhất là phụ hoàng sẽ phải đánh giá lại địa vị và năng lực của nhi thần ..."

Lưu Doanh đem lời bốn ông già dạy nói ra, rồi nhìn về phía Lữ hậu.

Lữ hậu ngồi ngây như phỗng, hai mắt mở to, miệng không khép vào được.

………… ………..

"Chát ~~~~"

Đường Bỉnh vỗ mạnh lên trán mình, ông run giọng hỏi:" Thái tử, người thực sự nói thế à?"

"Đúng thế."

"Thái tử ơi ... Bọn thần bảo thái tử mập mờ đưa ra suy nghĩ này, để hoàng hậu tự nghĩ ra ... Sao thái tử lại có thể nói thẳng ra như vậy được?"

"Ta lo mẫu hậu không nghe ra hàm nghĩa trong đó, cho nên mới nói thật."

"Hoàng hậu sao có thể ..."

Đường Bỉnh môi run cả lên, thời khắc này tinh thần ông già sụp đổ rồi, bốn người bọn họ thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định, để thái tử mập mờ đề xuất lấy Hàn Tín làm quân bài bảo hộ cho thái tử, như thế hoàng hậu thấy Hàn Tín thêm giá trị mà giữ mạng cho Hoài Âm hầu. Kết quả vị thái tử không được việc gì này lại trực tiếp nói thật với hoàng hậu, thế này chẳng hỏng à?

Vì câu nói đó của Lưu Doanh là bảo hộ vị trí thái tử, trong đó còn ngầm có ý nhắm vào hoàng đế, nhắm vào đám huynh đệ, ý nghĩ này Lữ hậu được phép có, nhưng ngươi là thái tử, ngươi nói ra như thế là muốn tạo phản à?? Chuyện này có thể nói sao?

Bốn ông già huyết áp tăng cao, hít sâu mấy hơi, để dịu lại hồi lâu, Chu Thuật trẻ tuổi nhất hồi tỉnh lại nhanh nhất, ông ta an ủi:" Bất kể thế nào thì đây là lần đầu tiên thái tử thử nghiệm, lần sau sẽ tốt hơn."

"Chỉ sợ lần này là lần cuối cùng rồi, thái tử, người nói với bọn thần phản ứng của hoàng hậu đi ... Hoàng hậu nói sao?

Lưu Doanh nghĩ lại dáng vẻ mẫu hậu khi đó, nói:" Đại khái là mẫu hậu ngẩn ra rất lâu, sau đó ta nói gì, mẫu hậu cũng chỉ gật đầu ... Khi ta rời đi, mẫu hậu vẫn còn ngây ra ..."

"Hỏng rồi, hỏng rồi ... Chuyến này chẳng những không bảo vệ được Hoài Âm hầu mà ngay cả thái tử cũng hỏng luôn rồi."

Làm bốn ông già biết nhiều hiểu rộng không ngờ là, hoàng hậu chẳng những không phái binh đi bắt thái tử có ý đồ mưu phản, ngược lại còn giải trừ cấm lệnh của hắn, cho hắn vào trong lao ngục thăm Hoài Âm hầu. Thậm chí hoàng hậu còn an bài cho thái tử thêm năm xá nhân mới, xá nhân thái tử tức là tương đương người trợ giúp thái tử trong tương lai.

Những trợ thủ mà hoàng hậu an bài đều bất phàm, mỗi người tinh thông một lĩnh vực, đây không phải là trừng phạt ... Hình như là ban thưởng.

Bốn ông già sống từ thời Chiến Quốc, qua hai thời Tần, tới tận Hán Sơ đều hô lên: Bọn thần kiến thức ngắn, không ngờ được kết quả sẽ thế này.

Mà Lữ hậu lúc này đang bận rộn chuyện tiếp sau đó, đầu tiên tất nhiên là đại sự, Lữ Thích Chi chẳng mấy chốc bình định chuyện ngoài cung. Hàn Tín trước khi tới đã giải tán môn khanh và hạ nhân, Lữ Thích Chi đóng cổng thành, bắt được vài người trong đó, còn trong ngoài thành cũng không tìm ra mấy loạn đảng nữa.

Sau đó là chuyện trong cung, đầu tiên là cho Lưu Trường cưỡi ngựa ra ngoài cung ăn no đòn, sau đó tới lượt Lưu Như Ý cho Lưu Trường mượn ngựa.

Lưu Như Ý quỳ trong Tiêu Phòng Điện, cúi đầu.

"Ngươi muốn mưu hại huynh đệ của ngươi à? Ngươi biết nó mấy tuổi không mà dẫn nó đi cưỡi ngựa?" Lữ hậu mặt như sương giá, phẫn nộ khiển trách:

Như Ý bình thường rất huênh hoang, nhưng ở trước mặt Lữ hậu không dám làm càn, yếu ớt giải thích:" Con thấy Trường đệ suốt ngày ủ rũ buồn bã, cho nên mới dẫn đệ ấy đi cưỡi ngựa ... Con cũng không biết đệ ấy sẽ làm như thế ..."

Lưu Trường nhảy vào:" A mẫu, đúng là như thế đấy ạ, ai làm người đó chịu, con đúng là cướp ngựa của Như Ý, huynh ấy cũng không biết con định làm gì?"

"Con còn đắc ý quá nhỉ? Câm mồm!" Lữ hậu quát một tiếng làm Lưu Trường đang định giải thích cũng cúi gằm mặt xuống:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK