Lưu Trường nằm úp trên giường, đau tới méo mặt. "Muội nhẹ tay chút, quấn vải ở tay làm gì, muội trực tiếp dùng tay đi." Phàn Khanh ngẩng đầu lên:" Thế không được, a mẫu nói, nam nữ thụ thụ bất thân, đó là lễ." "Nhưng muội đã thu tiền của ta phải hết lòng xoa thuốc." "Đó là tiền của huynh trưởng muội." "Ta vay của bọn chúng đấy." Ngũ ca đã đi rồi mà những người khác lại không thể vào Tiêu Phòng Điện, a mẫu không bôi thuốc cho Lưu Trường, nên đương nhiên Lưu Trường...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.