"Bảo bọn chúng tới đây ...." Lưu Bang ngồi trong điện, hai mắt đỏ ngầu, dùng giọng nói khàn đặc rống lên:
Mấy hoạn quan đứng trước mặt ông ta run lẩy bẩy.
Tiêu Hà ngồi cách đó không xa phất tay, ý bảo mấy hoạn quan đó lui ra, từ khi Lưu thái công qua đời, tính tình Lưu Bang trở nên vô cùng không ổn định. Ban đầu mặc dù ông ta chửi bới thậm chí đánh đập đám cận thị (người hầu thân cận), nhưng không một ai sợ.
Bởi vì Lưu Bang không tùy tiện giết người, hôm nay ông ta đánh mắng đấy, mai ông ta vẫn cười đùa với ngươi được, ông ta là người rộng rãi hào sảng không bao giờ để bụng. Lưu Bang đánh mắng người ta không phải là sự trừng phạt của chủ tử với cận thị, mà giống kiểu bằng hữu đùa nghịch với nhau, không lạ, dù sao xuất thân ông ta, khụ …. Ông ta chắc chắn không phải là người hiền hòa, nhưng ông ta đúng là người khiến ngươi tiếp xúc cảm thấy rất thoải mái.
Từng có hoạn quan làm rơi vỡ món đồ ngọc mà Lưu Bang thích nhất, sợ tới run cả người, Lưu Bang rất tức giận, xông tới đá hoạn quan đó một phát, sau đó đỡ dậy nói: Hai chúng ta hết nợ.
Nhưng tình huống bây giờ có hơi khác, Lưu Bang vô cùng phẫn nộ, thời gian qua ông ta đối xử với các cận thị vô cùng hà khắc. Nhất là sau khi nhận được tấu biểu của các chư hầu, tâm tình ông ta càng trở nên ác liệt, đã không còn nói đùa như trước, đám cận thị lần đầu thấy bộ dạng muốn giết người của hoàng đế, tất nhiên vô cùng hoảng sợ.
"Bệ hạ, đừng làm khó những người đó nữa, bọn họ không có chút liên quan nào tới chuyện này." Tiên Hà lên tiếng khuyên:
Ngay vào thời khắc những cận thị kia rời đi, Lưu Bang chợt trở nên vô cùng bình tĩnh, trên mặt không còn có vẻ hung tợ và phẫn nộ như vừa rồi, ông ta nhìn Tiêu Hà:" Trẫm tin nhầm người, bọn chúng quả nhiên không chịu tới, đầu tiên là Trương Ngao, Tang Đồ, Hàn Tín, bây giờ tới bọn chúng cũng chuẩn bị làm như thế."
"Bệ hạ, không hoàn toàn là thế."
Lưu Bang lắc đầu, đứng dậy phủi bụi trên người:" Xem đi, nếu như bọn chúng chịu tới, trẫm tuyệt đối không làm khó bọn chúng. Nếu như chúng không chịu tới, vậy chỉ đành làm phiền khanh chuẩn bị đủ lương thực cho trẫm xuất chinh thôi."
Tiêu Hà chỉ còn biết thở dài, đây là chuyện kiêng kỵ với đế vương.
........... ...........
Trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường ngồi trên giường, đầu cúi gục trên hai cánh tay, chẳng nói chẳng rằng.
Có lẽ bởi vì Lưu Trường nhỏ tuổi nhất, cũng có lẽ là vì Lưu Trường xưa nay chẳng để ý tới lễ số gì hết, dám nô đùa trước mặt họ. Đại phụ và đại mẫu đều vô cùng sủng ái nó, trong ký ức, đại phụ tuổi cao từng cõng Lưu Trường đi hết vòng này tới vòng khác trong cung, đại mẫu theo bên cạnh, tay cầm đồ chơi dỗ dành Lưu Trường.
Lưu Trường mỗi lần gặp đại phụ đại mẫu đều đem toàn bộ ủy khuất mình gặp phải thời gian đó nói cho họ, mắng a phụ và đám huynh trưởng khi dễ mình. Mà đại phụ lần nào cũng ra mặt vì Lưu Trường, đường đường hoàng đế bị gọi tới mắng.
Lưu Trường sở dĩ tạo thanh cái tính vô pháp vô thiên như thế, một mặt là vì địa vị của Lữ hậu ở trong cung, mặt khác là vì được hai người già đó cưng chiều. Mỗi khi Lưu Bang uyển chuyển nói với phụ thân, cứ chiều nó thế này thằng bé hỏng mất, lão thái công luôn mắng: Trước kia lão tử cũng nuôi ngươi lớn như thế, ngươi có hỏng không?
Hai ông bà già mỗi lần tới hoàng cung, mục đích duy nhất là thăm tiểu tôn tử của mình.
Bọn họ nối nhau qua đời tạo thành đả kích cực lớn với Lưu Trường nhỏ tuổi, cái linh hồn hoàn toàn mới này lần đầu tiên trải qua chuyện người thân qua đời. Nếu là Lưu Trường vốn có, có lẽ còn chưa ý thức hết qua đời là gì, nếu là Lưu Thường vốn có, có lẽ thấy quen sinh tử, sẽ không xúc động lớn như vậy. Thế nhưng với Lưu Trường hiện nay mà nói, nỗi đau này sẽ không dễ dàng biến mất.
Lữ hậu nhíu mày, nhìn đứa bé vốn hoạt bát sáng sủa thoáng cái biến thành trầm mặc ít nói, bà mấy lần ngồi cạnh Lưu Trường, hỏi nhỏ:" Hay là bảo cung nữ mang tới cho con ít thịt trâu nhé?"
Lưu Trường lắc đầu.
"Vậy ta đưa con đi xem máy dệt, thuận tiện ra ngoài cung dạo một vòng?"
Lưu Trường vẫn lắc đầu.
Lữ hậu trầm tư chốc lát rồi rời Tiêu Phòng Điện.
Không lâu sau một đám hoàng tử xuất hiện ở trong Tiêu Phòng Điện, từ Lưu Doanh tới Lưu Hữu, sáu ca ca của Lưu Trường đều tới, bọn họ vây quanh Lưu Trường, bày đủ cách dỗ vui nó. Lưu Doanh an ủi nó, đại phụ và đại mẫu tuổi đã cao, không đau không bệnh, theo lễ pháp mà nói được coi là hỉ táng, ai cũng một lần chết, không nên buồn bã như thế.
Lưu Như Ý thì cởi bội kiếm mà hắn thích nhất xuống, hỏi Lưu Trường có muốn chơi cưỡi ngựa đánh trận không, hắn sẽ làm tuấn mã.
Lưu Khôi ôm Lưu Trường một cái thật lâu và ấm áp, cả Lưu Hữu cũng ấp úng nói vài câu.
Lưu Hằng nghiêm túc nói:" Đại phụ đại mẫu qua đời, bọn ta đều rất thương tâm, là con cháu, đau lòng là nên có, cũng là phải có. Bởi vì chúng ta đều rất thương yêu họ. Thế nhưng trên thế giới này còn rất nhiều người yêu thương đệ, mẫu hậu nhìn đệ thế này vô cùng sốt ruột, còn chuyên môn sai người tìm bọn ta, để bọn ta tới chơi với đệ."
"Đại phụ đại mẫu đi rồi, chúng ta sẽ không quên họ, nhưng không thể chìm đắm trong bi thương như thế, nhận yêu thương của họ với đệ và yêu thương của người sống với đệ, hãy sống cho thật tốt."
Có lẽ lời của Lưu Hằng có tác dụng, hoặc là bội kiếm của Lưu Như Ý thực sự có ma lực lớn. Lưu Trường rốt cuộc thoát ra khỏi bóng ma, chơi cùng mấy ca ca, đến thái tử cũng bỏ việc đó tới chơi với nó, đây là chuyện rất hiếm thấy.
Thái thượng hoàng qua đời, chư hầu các nơi đều phải tới điếu tang.
Khi Lưu Trường chơi đùa với mấy ca ca, Lưu Phì là người đầu tiên tới thành Trường An.
Nghe thấy tin tức này, Lưu Trường cùng mấy ca ca vội vàng đi nghênh tiếp. Có điều sau khi Lưu Phì về, đầu tiên là bái tế đại phụ đại mẫu, tiếp theo đó lại bái phỏng Lưu Bang và Lữ hậu, cuối cùng chuẩn bị đi bái phòng thái tử. Mấy huynh đệ bọn họ liền đợi Lưu Phì bên trong Trữ Điện của thái tử.
Khi Lưu Phì cung kính đi vào Trữ Điện, ngẩng đầu lên thấy một đám đệ đệ cũng giật nảy mình.
Trên Lưu Phì tuy có một chữ phì (béo), nhưng người lại rất gầy gò, hắn còn cao hơn cả Lưu Bang, nhưng lại cực kỳ gầy, trông như cái sào vậy. Nghe nói lúc nhỏ hắn không như thế, đại khái là áp lực làm vương quá lớn, hoặc có lẽ là ở đất phông đêm đêm ca múa, bất tri bất giác biến thành cái bộ dạng này.
"Bái kiến thái tử."
Lưu Phì không phải là trẻ con, là một chư hầu vương Đại Hán, nhất cử nhất động của hắn phải hợp với lễ pháp, hắn rất cung kinh hành lễ với đệ đệ Lưu Doanh:
Lưu Doanh cũng vô cùng khách khí đáp lễ:" Bái kiến huynh trưởng."
Hai người cứ thế bái nhau, ngươi gọi ta là thái tử, ta gọi ngươi là huynh trưởng, ai nấy giữ đúng lễ nghi của mình. Dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, mấy vị hoàng tử cũng lần lượt hành lễ với Lưu Phì.
Chỉ có Lưu Phì có tư cách bái kiến huynh trưởng, còn những đứa nhóc khác chưa phong vương chỉ có thể xưng hô tước vị của Lưu Phì. Nhưng loại không khí trang trọng này tới chỗ Lưu Trường là bị cắt đứt.
"Bái kiến Tề vương!"
"Bái kiến Tề vương!"
"Bái kiến Tề vương!"
"Ca ~~~~~~"
Lưu Trường hét một tiếng, nhào về phía Lưu Phì, thuận thế nhảy lên, nhảy lên người Lưu Phì, hai tay ôm lấy cổ hắn, rồi không nhịn được khóc to.