Lưu Hằng liếc một cái :" Cái này ta không biết, đó là do tự đệ nói nhé."
"Ha ha ha, đệ thật lợi hại, chuyện bí ẩn như thế mà cũng nhìn ra được. Ca, huynh thấy đệ có phải là hợp làm thừa tướng lắm không? Làm chư hầu vương thật lãng phí." Lưu Trường vênh váo đắc ý cười to:
Mặt Lưu Hằng co giật, không nói gì cả, nhưng trong đầu nghĩ, ai mà dùng nó làm thừa tướng thì người đó đầu có vấn đề nghiêm trọng.
Tiếp ngay đó Lưu Trường lại lo lắng:" Sư phụ cũng dính dáng vào ư, vì sao vậy? Ông ấy đâu còn trẻ nữa, sống yên ổn không phải tốt sao? Người lợi hại như ông ấy ...."
Thấy đệ đệ ủ rũ, Lưu Hằng lại khinh thường nói:" Ai chẳng như thế, không ai thực sự quan tâm tới thiên hạ, bọn họ chỉ quan tâm cái thiên hạ này nằm trong tay ai mà thôi."
"Thiên hạ trải qua chiến sự dài như thế, mười phần mất chín, khắp nơi đều là cảnh tan hoang, trong sông phiêu đãng vô số du hồn, đệ lấy cáo thuổng đào ở bất kỳ nơi nào cũng có thể đào ra xương trắng ởn, nhưng ai mà bận tâm chứ? Những kẻ dã tâm đó chỉ quan tâm đến mình, bọn chúng chẳng bận tâm chiến tranh mang tới phá hoại lớn cỡ nào."
"Hoài Âm hầu há chẳng như thế? Trong mắt những kẻ đó, bách tính giống như những con chó thường ngày chúng hay ăn, thấp kém như cỏ cây."
"Trừ những kẻ dã tâm đó, những đại thần trong triều, họ cũng chỉ để ý tới hào tộc địa phương thôi, tam lão giáo hóa cái gì chứ ... Ha, ta nói là hào cường ức hiếp bách tính mới đúng."
Đây đại khái là lần đầu tiên Lưu Hằng nói ra cái nhìn thực sự của mình, nghe những lời ấy Lưu Trường trố mắt nhìn Lưu Hằng không nhúc nhích, nhìn Lưu Hằng sởn gai ốc.
"Đệ làm cái gì thế?"
"Không có gì, ca, huynh đúng là sinh nhầm thời đại rồi."
Lưu Trường càng ngày càng thấy, vị ca ca này của mình so với những ca ca khác còn thích hợp làm hoàng đế hơn. Có điều nếu như hắn làm hoàng đế, nhất định sẽ là một hoàng đế vô cùng hung tàn, cứ nghĩ tới ngữ khí lạnh băng vừa rồi, nếu như hắn làm hoàng đế, lại chẳng bắt hết những người có tiền trong thiên hạ để xẻo.
Nhị ca rất tốt, nhưng hắn thực sự quá tốt, không thể hạ quyết tâm giết người, ngũ ca rất lương thiện, nhưng vì không có uy nghiêm căn bản không ai sợ hắn. Còn về phần Như Ý, hắn hoàn toàn không làm hoàng đế được.
Lưu Trường là một người nặng tình cảm.
Tiếp xúc với Hàn Tín một thời gian, nó thực sự không hi vọng vị sư phụ này của mình làm ra những chuyện ngu xuẩn.
Bất kể lần này ông ta muốn làm cái gì, cơ bản đều không có khả năng thành công, chỉ có cược cả cái mạng của mình vào.
Nhưng Lưu Trường phát hiện, mình còn quá nhỏ, căn bản không làm được cái gì hết, lão sư lại đi nghe một thằng nhóc như mình sao?
Các chư hầu vương mau chóng rời đi, mang theo bản vẽ máy dệt, nhanh chóng về nước, bọn họ đi rất gấp, thậm chí không kịp thực hiện lời hứa thưởng cho Lưu Trường. Chỉ có Lưu Giao phái người tặng cho vài cuốn sách binh pháp, nghe nói mấy cuốn sách này được hắn cất giữ rất lâu, là loại thiên hạ không tìm ra bản thứ hai.
Lưu Giao đại khái là nghe được chuyện Lưu Trường theo Hàn Tín học tập, chuyên môn tặng binh pháp. Lưu Trường chẳng thể nói là vui, nhưng Lưu Như Ý thì hâm mộ lắm, mấy lần đề nghị mượn xem binh pháp này, nhưng Lưu Trường không cho mượn.
Ai mượn cũng được, chỉ ngươi không được.
Lưu Như Ý thử đủ loại cách nào là tâng bốc, nào là lấy lòng, nào là khích tướng, cùng với ca không ăn được nho chê nho chua, cuối cùng bất đắc dĩ phải từ bỏ.
Lưu Trường cũng nhắc tới mấy cuốn binh pháp này với Hàn Tín, nhưng Hàn tín hoàn toàn không để ý, theo lời ông ta nói, binh pháp tiền nhân viết không phải để cho hậu nhân xem. Là hậu nhân, viết mấy cuốn binh pháp truyền đời hẳn là năng lực cơ bản nhất.
Đối với chuyện này, thái độ của Lưu Trường là : ? ... ?? ... ???
Nhà Hàn Tín có khách tới, thường ngày trong phủ Hàn Tín không có mấy khách, cho dù có khách thì đại khái cũng thuộc cấp bậc Tiêu Hà, Phàn Khoái. Nhưng lần này khách tới lại không tầm thường, chính là một dã nhân than trắng, vô danh tiểu tốt.
Lưu Trường không thích người này cho lắm, người này tuổi còn nhiều hơn Hàn Tín, để râu sơn dương, tướng mạo không kém. Nhưng mỗi lần Lưu Trường nhìn thấy ông ta đều cảm thấy rất không thoải mái, mắt ông ta cứ không ngừng xoay tròn bốn phía, trước khi nói chuyện luôn ngẫm nghĩ rất lâu, nói thì chậm rãi, người thì lắc lư, mang giọng điệu cao ngạo của quý tộc lão gia trời sinh.
Nhưng Hàn Tín đối đãi với ông ta vô cùng trọng hậu, Lưu Trường rất ít khi thấy Hàn Tín tôn trọng một người như vậy, cho dù với a phụ thì Hàn Tín cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mỗi lần Hàn Tín dạy học cho Lưu Trường, cái tên kia cứ thích xen mồm vào, nhưng Lưu Trường có thể nhìn ra, lão đó chưa từng đọc binh pháp gì cả. Nói chuyện thì toàn đạo lý to lớn thật đấy, nhưng không nói được một điểm mấu chốt nào, giống như Lưu Doanh vậy .... Không, ít nhất nhị ca nói đạo lý xong còn cho gì đó, còn lão này chỉ nói xuông thôi.
Thái độ lãnh đạm của Hàn Tín không kéo dài được lâu, một lần Lưu Trường tiểu tiện ở góc tường của nhà ông ta, Hàn Tín lại lần nữa bị phá vỡ phòng tuyến, lại bắt đầu ra tay rồi. Hàn Tín giảng bài cứ như đi đánh trận, ông ta khản cổ gào thét chất vấn :" Tại sao nội dung đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu?? Đầu óc ngươi có vấn đề à?"
Mà Lưu Trường cũng trả lời đâu ra đó:" Sư phụ hỏi cái lão râu sơn dương kia, xem ông ta có trả lời được không? Đời này đệ tử còn chưa bao giờ tới quân doanh, sư phụ bảo đệ tử đánh bại Bạch Khởi ra sao? Làm sao mà đệ tử biết? Cùng lắm là giúp Bạch Khởi chôn người chứ sao."
Hàn Tín cũng không nhịn được chửi lớn :" Bạch Khởi chôn cái loại người như ngươi đấy."
Mà lão văn sĩ sơn dương kia cứ líu lưỡi nhìn hai sư đồ mắng nhau, đại khái là lần đầu tiên ông ta được thấy một cảnh như thế. Người thời đại đó vô cùng coi trong lão sư, mặc dù tư tưởng phụ vi tử cương còn chưa xuất hiện, nhưng phụ quyền là rất thần thánh không thể xâm phạm, mà sư quyền cũng không thể xâm phạm. Ở thời đại này, ngươi không hiếu thuận với phụ mẫu, không tôn trọng lão sư, tội danh còn lớn hơn ngươi đào hố chôn mấy chục vạn người.
Cảnh Hàn Tín dạy học đã phá vỡ thế giới quan, nhân sinh quan với rất nhiều cái quan của vị văn sĩ kia, dù sao có cái gì thì cũng phá vỡ ráo rồi.
Nhưng trước mặt Lưu Trường ông ta không dám nói nhiều, sau khi Lưu Trường bị ăn đòn ôm mông rời đi, văn sĩ kia mới vội vàng kêu lên:" Thằng nhãi kia sao dám vô lễ với đại vương như thế?"
Hàn Tín quay ngoắt đầu lại, mắt mang sát khí làm văn sĩ giật nảy mình, khi ông ta khôi phục tinh thần, thu lại sát khí mới bình đạm đáp :" Đứa đệ tử này của ta tính tình như thế đó."
Văn sĩ nheo mắt nói:" Trước kia đại vương ở đất Sở oai phong biết bao, nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám không tôn trong ngài, thậm chí không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng ngài. Nay rơi vào cảnh cãi nhau với trẻ con."
Hàn Tín cau mày không nói gì cả.
"Đại vương trước kia không nghe kiến nghị của tại hạ, nay có hối hận không?"
"Ngươi tới tìm ta là vì sỉ nhục ta à?"
"Không phải không phải, lần này tại hạ tới tìm đại vương là để cho đại vương một cơ hội sửa sai."
"Ồ."